Sau đó, hắn triệu hồi đến phân thân ngoài sân, mang “Thẻ Thể Nghiệm Ngũ Hành Linh Lực”, “Bộ Trang Bị Tế Trời” cùng ba cái ngọc phù truyền tống giao cho hắn, nghĩ một chút, cân nhắc đến phân thân có thể cần giúp đỡ, lại mang Quỷ Tân Nương cho đối phương.
“Nhanh đi cứu tràng.” Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói.
Chúa Tể quan phương bày rõ muốn lợi dụng Tiểu Viên dẫn hắn ra tay, nay mục đích đạt tới, rất có thể hạ sát thủ đối với đám người Tiểu Viên, cho nên phải có một kẻ mạnh lập tức đến trợ giúp.
Phân thân gật gật đầu, bóp nát ngọc phù truyền tống, hai người tâm ý tương thông, linh hồn đồng nguyên, không cần dặn dò cái gì.
Nhìn phân thân biến mất, Trương Nguyên Thanh lại nhìn về phía Tạ Tô, “Chú Tạ, đưa cháu đi tiểu khu Sùng Hoa thành phố Kim Sơn.”
Sở dĩ không dùng ngọc phù truyền tống, là vì hai ngọc phù đó phải giữ lại cứu Tiểu Viên cùng Khấu Bắc Nguyệt.
Tuy hắn cũng có thể dùng Mũ Đỏ Nhỏ thu bọn họ lại, nhưng Trương Nguyên Thanh mơ hồ đã nhận ra sát kiếp buông xuống, nếu hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tiểu Viên cùng Khấu Bắc Nguyệt trong mũ nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
—— Mũ Đỏ Nhỏ không thể thu nạp linh cảnh hành giả vượt qua cấp bậc của mình, Trương Nguyên Thanh bây giờ đã là cấp 6 đỉnh phong.
Tạ Tô từ ô vật phẩm lấy ra một quả cầu tơ hồng, nắm chặt quả cầu tơ hồng thấp giọng lẩm bẩm:
“Thành phố Kim Sơn tiểu khu Sùng Hoa.”
Dứt lời, một tay nắm đầu sợi, một tay kia mang quả cầu tơ hồng ném xa xa, tú cầu đỏ rơi xuống đất quay cuồng, lăn rồi lăn, lăn vào trong hư không, biến mất không thấy, chỉ để lại một sợi tơ hồng mảnh khảnh.
“Thành phố Kim Sơn cách thành phố Bàng Giải không xa, cầm tơ hồng, đi dọc theo nó, hai phút là tới.” Tạ Tô nắm tơ hồng, càng lúc càng xa, đi vào hư không.
Trương Nguyên Thanh đè nén lo âu trong lòng, nắm tơ hồng lên, đi theo hắn biến mất ở trong hư không.
Trong phòng, Triệu Hân Đồng tắt máy, cô biết thời gian của mình không nhiều nữa, ở sau khi phát hiện sinh mệnh nguyên dịch không có tác dụng, cô liền ý thức được sinh mệnh sắp đi đến cuối.
Cho nên cô tắt máy, cuối sinh mệnh, cô còn có việc khác phải làm.
Triệu Hân Đồng gọi điện thoại cho ông nội.
Từ nhỏ mất cha, ông nội chính là người hiểu rõ cô nhất, mẹ đẻ chán ghét cô, cha dượng ngược đãi cô, tính cách quái gở cũng khiến các bạn học không thích cô, lời giáo viên thường thường treo ở bên miệng là: Bọn họ mặc dù có sai, nhưng trò cũng cần ngẫm lại vấn đề của mình.
Chỉ có ông nội coi cô là bảo bối, ông nội nói cô là tiểu thiên sứ.
Điện thoại vang rất lâu, rốt cuộc bắt máy: “Alo, Đồng Đồng?”
Tiếng của ông nội vẫn ôn hòa hiền lành như cũ, nhưng cô gái trên giường đã nhắm mắt lại, vĩnh viễn cũng không nghe được nữa.
Di ngôn của cô đến cuối cùng cũng chưa thể nói ra —— Ông nội, nhân gian quá khổ, cháu sắp về thiên đường rồi.
“Khụ khụ, khụ khụ!”
Khấu Bắc Nguyệt ho khàn cả giọng, đầu óc choáng váng từng trận, ý thức càng lúc càng mơ hồ, virus đang ăn mòn thân thể hắn, khiến nội tạng hắn không ngừng suy kiệt.
Vũ Sư phóng thích ôn dịch, dễ dàng phá hủy cơ năng thân thể hắn.
Khấu Bắc Nguyệt nửa bò nửa đi tới cửa phòng Tiểu Viên, lao lực vặn mở cửa phòng, thấy Tiểu Viên cuộn mình ở cửa, khuôn mặt đỏ bừng, khí tức mỏng manh.
“Tiểu Viên, Tiểu Viên...”
Khấu Bắc Nguyệt bị dọa khóc lên, dùng sức đẩy, giống như đứa nhỏ chân tay luống cuống.
Tiểu Viên môi giật giật, gian nan mở miệng: “Xem, xem bọn họ.”
“Không cần nhìn nữa, trong phòng đã chết một tên, một tên khác cũng sắp chết. Hai ngươi một kẻ cấp bậc cao nhất, một cái thể chất tốt nhất, còn có thể chống đỡ một chút.” Trong phòng khách truyền đến thanh âm nhàn nhã của đàn ông.
Đồng Đồng đã chết... Khấu Bắc Nguyệt suy sụp ngồi.
Tiểu Viên mặt lộ vẻ bi thương, cô nhìn về phía ngọc thạch màu đen vỡ vụn trong lòng bàn tay.
Vô Ngân đại sư chưa phản hồi.
“Lão, lão đại...” Lúc này, trong phòng đối diện truyền đến nhóc mập suy yếu kêu gọi, hắn ngay cả khí lực động đậy cũng không còn, chỉ có thể phát ra tiếng kêu gọi tuyệt vọng.
Khấu Bắc Nguyệt kiệt lực bò về phía nhóc mập, người trên sô pha phòng khách trái lại cũng không ngăn trở, nhìn như mèo vờn chuột.
“Lương Thần, tôi đây, tôi đây.” Khấu Bắc Nguyệt cầm tay hắn.
Nhóc mập gian nan mở mắt, phát ra thanh âm suy yếu khàn khàn: “Lão, lão đại cứu, cứu tôi...”
“Tôi sẽ, tôi sẽ.” Khấu Bắc Nguyệt run rẩy lấy ra một ống sinh mệnh nguyên dịch pha loãng, khẩn trương quay đầu nhìn cửa một cái, thấy Chúa Tể quan phương kia chưa đi vào, hắn vẻ mặt khẩn trương tiêm sinh mệnh nguyên dịch vào trong cơ thể nhóc mập.
Đây là Nguyên Thủy Thiên Tôn tặng bọn họ, một người một ống, sinh mệnh nguyên dịch nén cực kỳ hiếm thấy, đó là pha loãng, ở quan phương cũng là vật tư chiến lược.
Nhưng mà, thân thể nhóc mập chưa có gì biến hóa, trong mắt đồng quang dần dần u ám.