Từ khía cạnh làm nổi bật lên Nguyên Thủy Thiên Tôn kiệt ngạo quái đản, ỷ vào thân phận thiên tài, được sủng mà kiêu, hoành hành không kiêng kỵ, không những cấu kết nghề nghiệp tà ác, còn giết chết trưởng lão quan phương.
Trừ văn tự miêu tả, trong bài đăng còn tải lên mấy bộ hình ảnh máy bay không người lái quay chụp, trong đó một hình ảnh chính là hình ảnh độ nét cao Nguyên Thủy Thiên Tôn giữ một cái thây khô.
Đương nhiên cũng có ảnh chụp mười mấy vị trưởng lão chạy tới hiện trường, chính mắt chứng kiến việc này.
Triệu Thành Hoàng vô lực tựa vào ghế dựa, hắn đã không dám đi đọc bình luận.
Suy nghĩ xuất thần một lát, Triệu Thành Hoàng hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thể chọc giận Nguyên Thủy Thiên Tôn đến loại trình độ này, nói rõ tổng bộ đã áp dụng hành động đối với đám người Tiểu Viên, Thái trưởng lão chiêu này quá độc, không phải hành vi của trưởng giả.”
Tính cách Nguyên Thủy Thiên Tôn hắn rất hiểu biết, không phải bị chạm vào điểm mấu chốt, hắn sẽ không giết trưởng lão.
Tôn Miểu Miểu nức nở nói: “Tôi đã sớm nói với hắn, đừng lui tới với nghề nghiệp tà ác, đừng lui tới với cô ta, nhưng cứ không nghe!”
Triệu Thành Hoàng hơi ngẩn ra, hắn rốt cuộc xác định một sự kiện, Tôn Miểu Miểu thích Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Trước kia là hoài nghi, bây giờ là xác định.
“Giết trưởng lão là tội chết, Nguyên Thủy Thiên Tôn chạy trời không khỏi nắng.” Triệu Thành Hoàng chà chà gò má, bắt buộc mình bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Thoát tội là không có khả năng, biện pháp duy nhất là cứu người ra, thoát ly quan phương.”
Tôn Miểu Miểu ô ô hai tiếng, nói: “Tôi từng cầu ông nội, ông từ chối hỗ trợ, anh có thể cầu Triệu trưởng lão một chút hay không?”
Triệu Thành Hoàng cười khổ một tiếng: “Cô cảm thấy ông ấy sẽ đáp ứng sao?”
Tôn Miểu Miểu trầm mặc.
Lúc này, điện thoại di động “Ting” một tiếng, có tin nhắn tới.
Triệu Thành Hoàng tập trung nhìn vào, thanh âm khó được ôn hòa, an ủi: “Group nhỏ có người nói chuyện, vừa lúc thảo luận với bọn họ một phen, cô đừng vội, ài, vội cũng vô dụng.”
Tôn Miểu Miểu kết thúc cuộc gọi.
“Anh Gà Đỏ: Cái đệch, sao lại thế này, Nguyên Thủy Thiên Tôn sao lại chiến với quan phương trưởng lão rồi? Tôi nhớ ở Ngũ Hành minh, giết trưởng lão là phải phán tử hình.”
“Thiên Hạ Quy Hỏa: Ở tổ chức nào cũng là tử hình, Nguyên Thủy Thiên Tôn gây họa lớn rồi.”
“Triệu Thành Hoàng: Các vị, có biện pháp gì hay không?”
“Anh Gà Đỏ: Tôi nghe a gia nói, Nguyên Thủy Thiên Tôn bị bắt đi tổng bộ, chúng ta đi cướp pháp trường đi.”
“Hạ Hầu Ngạo Thiên: Chủ ý vớ vẩn gì vậy? Anh cấp bậc nào hả đã đi cướp pháp trường, không biết còn tưởng anh là Bán Thần.”
“Anh Gà Đỏ: Tôi đã mua vé máy bay, chúng ta ở kinh thành nơi nào gặp mặt?”
“Hạ Hầu Ngạo Thiên: Anh đừng vội bốc đồng, tôi tính lấy cổ phần công ty cơ quan tìm lão tổ tông nói chuyện.”
“Ryo Asano: A, làm sao bây giờ làm sao bây giờ.”
Tôn Miểu Miểu không muốn nghe bọn họ nói lời thừa, trực tiếp @ Thiên Hạ Quy Hỏa: “Anh có biện pháp nào?”
Thiên Hạ Quy Hỏa phát ra một cái vẻ mặt “cười khổ”:
“Giết quan phương trưởng lão, đây là tội chết ai cũng không cứu được, Nguyên Thủy bây giờ bị giam cầm, tiếp theo tổng bộ hẳn là sẽ thẩm phán hắn, chỉ còn đường chết. Các người xem diễn đàn đi, bây giờ các đồng nghiệp quan phương còn ở trạng thái khó có thể tin, qua một hai ngày nữa, người thúc đẩy sau lưng dẫn dắt tiết tấu lên, cho dù là fan trung thành của Nguyên Thủy Thiên Tôn, chỉ sợ cũng rất khó trái với lương tâm ủng hộ hắn.”
“Thiên Hạ Quy Hỏa: Đến lúc đó chính là chiều hướng phát triển, cả thiên hạ đều muốn hắn chết, nếu minh chủ cứng rắn muốn bao che, đó chính là trước mặt toàn bộ hành giả quan phương, trước mặt linh cảnh hành giả toàn thế giới, mang pháp luật pháp quy của Ngũ Hành minh giẫm dưới chân. Các minh chủ sẽ không làm như vậy, bởi vì bọn họ mới là kẻ duy trì bảo vệ trật tự thật sự.”
“Thiên Hạ Quy Hỏa: Lúc trước năm vị minh chủ vì để Ngũ Hành minh dung hợp tốt hơn, ký tên lẫn nhau khế ước không can thiệp công việc quan phương, loại hành vi ủy quyền này, vừa vặn là bởi vì bọn họ coi trọng trật tự.”
Bán Thần giống như hoàng đế, có được quyền lực tuyệt đối, mà một tổ chức ổn định, kiêng kị nhất chính là quyền lực bị nắm ở trong tay số ít vài người.
Trước mắt Ngũ Hành minh quyền lực cố hóa tuy nghiêm trọng, nhưng trên đầu thập lão chung quy là có treo thanh đao, quyền lực cũng so với các minh chủ cầm quyền càng phân tán hơn.
“Hạ Hầu Ngạo Thiên: Cho nên, cướp pháp trường thật ra là một lối suy nghĩ chính xác.”
“Thiên Hạ Quy Hỏa: Không, là cách nghĩ ngu xuẩn đến cực điểm. Chuyện này ầm ĩ như vậy, trình độ chú ý lớn bao nhiêu? Đừng nói là chúng ta, Chúa Tể đi cũng là tặng mạng.”
Trong group lập tức trầm mặc.
Thiên Hạ Quy Hỏa trong những hàng chữ đều đang nói bốn chữ: Hồi thiên vô lực (hết cứu chữa được)!
Đây không phải điều bọn họ linh cảnh hành giả tầng cấp này có thể nhúng tay, bọn họ cái gì cũng không thay đổi được.