Vịnh Phó gia.
Trong phòng khách, Nữ Vương vành mắt đỏ bừng ngồi ở trên sô pha, vừa mới khóc lớn một trận. Quan Nhã thì mặt không biểu cảm, toàn bộ hành trình đều đang lướt điện thoại di động, diễn đàn, group chat, danh bạ.
Giống như việc không liên quan mình.
Phó Tuyết tức giận vỗ điện thoại di động của con gái, mày liễu dựng thẳng:
“Giờ là lúc nào rồi, người đàn ông của con xảy ra chuyện lớn như vậy, con còn có rảnh chơi điện thoại di động?”
Điện thoại di động bay ra ngoài, rơi bốp ở trên mặt đất, một đường trượt đến góc bàn, hình ảnh màn hình vỡ vụn dừng lại ở trên câu nói cuối cùng kia của “Thiên Hạ Quy Hỏa”.
Mẹ vợ trong lòng nóng muốn chết, cô chính là đánh bạc tất cả ở trên người con ngoan, Nguyên Thủy là hy vọng nửa đời sau của cô.
Một cổ phiếu chất lượng tốt như vậy, sao nói rớt là rớt rồi? So với cổ A còn ảo ma hơn.
Từ ba giờ đêm qua nhận được tin tức đến bây giờ, Phó Tuyết đứng ngồi khó yên, lo lắng xoay vòng vòng.
Cô có thử liên lạc Phó Thanh Huyên, nhưng điện thoại không bắt máy, gọi cho thư ký của cô ấy, biết được Phó Thanh Huyên mấy ngày hôm trước đã vào phó bản chơi. Hai chị em thế mà ở lúc này vào phó bản.
Mẹ vợ không cam lòng lại gọi cho hội tộc lão Phó gia, không hề nghi ngờ vấp phải trắc trở, cũng không phải Phó gia không muốn hỗ trợ, Nguyên Thủy Thiên Tôn tốt xấu gì cũng là con rể Phó gia, thật sự là bất lực.
Giết trưởng lão là chuyện lớn bao nhiêu?
Phó Thanh Dương làm ra loại chuyện này, cho dù có lý do chính đáng, cũng phải lột da. Mà Nguyên Thủy Thiên Tôn thì sao, hắn là cấu kết nghề nghiệp tà ác, quấy nhiễu chấp pháp, giết hại trưởng lão, tính chất quá mức ác liệt.
Không bảo vệ nổi.
Quan Nhã đứng dậy, yên lặng nhặt lên điện thoại di động, nhìn về phía mẫu thân, “Yên tâm, công ty cơ quan là của Phó Thanh Dương, Nguyên Thủy có hay không cũng không ảnh hưởng mẹ kiếm tiền.”
Phó Tuyết nổi giận nói: “Con bé chết tiệt, con có ý tứ gì!”
Quan Nhã chưa trả lời, im lặng lên lầu.
Tiến vào phòng ngủ, cô ngồi yên ở bên bàn, thời gian thật dài cũng chưa động đậy.
Lúc này, điện thoại di động vang, người gọi tới là một số xa lạ.
Quan Nhã ánh mắt trống rỗng bắt máy, chưa nói gì.
Bên kia cũng không nói chuyện.
Hai bên tựa như có sự ăn ý vô hình.
Đại khái hai ba phút, trong loa rốt cuộc truyền đến một thanh âm cố nén đau đớn:
“Xin lỗi.”
Là cô gái kia.
Quan Nhã đờ đẫn mà ngồi, chưa đáp lại.
“Tôi rất hiểu cảm nhận của cô, cô có thể cho tôi vài phút không, tôi muốn nói với cô chuyện này...”
...
Sa mạc Tây Bắc.
Thiên Vương Sợ Hãi mặc âu phục màu đen chỉn chu, đeo bông tai màu bạc, lạnh lùng nhìn đoàn xe chạy tới.
Xe địa hình dẫn đầu chợt phanh gấp.
Xe đến tiếp sau lục tục ngừng lại, suýt nữa tạo thành sự kiện tông vào đuôi xe cỡ lớn.
Trong xe địa hình dẫn đầu, một thanh niên rạng rỡ trán đeo băng đô vận động đi ra.
Hắn đánh giá Thiên Vương Sợ Hãi trang phục tinh anh, khí chất tao nhã, cười lạnh nói: “Chó ngoan không cản đường!”
Thiên Vương Sợ Hãi thản nhiên nói: “Ngân Nguyệt gọi điện thoại cho ta, nói ngươi dẫn theo một đám giáo chúng, muốn đi tấn công kinh thành?”
Ma Nhãn Thiên Vương hỏi ngược lại: “Đây là tự do của ta, ngươi quản được?”
“Đi kinh thành là tự do của ngươi, chặn đường là tự do của ta.” Thiên Vương Sợ Hãi vẻ mặt lạnh nhạt.
Ma Nhãn Thiên Vương trầm mặc một giây, nói: “Ta từng hỏi Tu La, chỉ cần ta có thể đưa Nguyên Thủy Thiên Tôn đến Tây Bắc, hắn có thể cho Nguyên Thủy Thiên Tôn đảm nhiệm Thiên Vương của Binh Chủ giáo.”
Sợ Hãi bật cười một tiếng: “Ngươi bây giờ trở về hỏi Tu La, bảo hắn mang vị trí thủ lĩnh Binh Chủ giáo nhường cho ngươi, hắn cũng sẽ đồng ý. Yêu cầu của tất cả mọi người Tu La đều sẽ đồng ý, hắn thậm chí lười nói một chữ ‘Không’ với con kiến.”
Ma Nhãn Thiên Vương đột nhiên nổi giận, “Con mẹ nó ngươi có nể mặt hay không, cút cho lão tử!”
Hắn nháy mắt giật xuống băng đô vận động trên trán, lộ ra con mắt dựng thẳng hốc mắt đỏ rực, tròng mắt vàng nhạt kia, tròng mắt màu vàng nhạt “lộc cộc” chuyển động, tràn ngập tà ác cùng hỗn loạn.
“A...”
Các Yêu Mê Hoặc, Vụ Chủ trong đoàn xe kêu lên thảm thiết, một đám ôm đầu kêu thảm, thần thái điên cuồng, bày ra dấu hiệu phát điên.
Cho dù là Thiên Vương Sợ Hãi chiến lực có thể so với Bán Thần, ở khoảnh khắc chùm tia sáng màu đỏ vàng chiếu lên trên người, linh lực trong cơ thể ngắn ngủi mất khống chế, tà niệm đáy lòng giống như củi tưới xăng, hừng hực bốc cao, gần như phá hủy lý trí.
Đây là “Con Mắt Mê Hoặc” của Ma Nhãn Thiên Vương, toàn bộ Binh Chủ giáo, chỉ có hắn cùng Tu La mang kỹ năng “Mê Hoặc” tu luyện đến cảnh giới đăng phong tạo cực, có thể suy yếu Bán Thần.
“Muốn đánh với ta, chờ ngươi cấp 9 nói sau.” Sợ Hãi hít sâu mét hơi, bình ổn linh lực xao động, một bước bước ra mấy chục thước.
“Bốp!”
Hắn vung chân một cái quất bay Ma Nhãn Thiên Vương, quật ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Ma Nhãn Thiên Vương bay ra như đạn pháo, Thiên Vương Sợ Hãi chợt biến mất, ngay sau đó, nơi xa truyền đến tiếng vang lớn “ầm ầm ầm”, hai vị Thiên Vương chiến đấu (bị đánh), giống như đạn pháo oanh tạc liên miên không dứt.