Trái lại mấy vị nam thành viên xuất hiện làm người ta rất kinh diễm, Anh Gà Đỏ cả người trần trụi, thể hang còn ở trạng thái sung huyết, đầu lớn như cái đấu.
Thiên Hạ Quy Hỏa quấn chặt chăn điều hòa, Hạ Hầu Ngạo Thiên mặc quần lót boxer, quần dài tuột xuống mắt cá chân, còn chưa kịp kéo lên.
Duy nhất mặc bình thường là Triệu Thành Hoàng, quần âu màu đen, áo sơmi màu đen.
Chậc chậc, hai Hỏa Sư đều đang bào ngư, Hỏa Sư tinh lực quả nhiên tràn đầy, Hạ Hầu Ngạo Thiên đây là đang đi vệ sinh nhỉ, nhân vật chính sao có thể đi ị chứ, vừa thấy đã biết không phải nhân vật chính đủ tư cách, không biết mông lau sạch chưa... Chăn cũng có thể vào linh cảnh, có phải hay không ý nghĩa, nếu trần truồng, như vậy quấn cái chăn sẽ được ngầm thừa nhận là quần áo? Trương Nguyên Thanh khẽ cười một tiếng: Các vị, tôi sống lại rồi, kinh hỉ không, bất ngờ không?”
Câu này đánh vỡ sự trầm mặc, vẻ mặt các thành viên bang phái nhanh chóng sinh động hẳn lên.
Nguyên Thủy... Tầm mắt Tiểu Viên lập tức mơ hồ, buồn vui đan vào, lần đầu tiên trong cuộc đời, cô cảm giác được sự dịu dàng của thế giới, cảm giác mình được ông trời ưu ái, cũng sinh ra cảm xúc cảm ơn tất cả.
Nếu không phải ông trời ưu ái, lại nào sẽ mang Nguyên Thủy trả lại cho cô chứ.
Nguyên Thủy là ánh sáng số lượng không nhiều trong sinh mệnh của cô, mà ở hôm nay đoàn đội khách sạn bị diệt, hắn đã là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh mình.
Mấy ngày nay Tiểu Viên mỗi một phần phút một giây đều là đau đớn, mất đi động lực cùng hy vọng sống sót.
Nếu cứng rắn nói có cái gì vướng bận, đại khái chính là lo lắng Khấu Bắc Nguyệt.
Hắn thật sự còn sống, còn sống... Trong đôi mắt to của Tôn Miểu Miểu chứa đầy nước mắt, lăn xuống từng giọt lớn, rất nhanh mũi cũng đỏ lên, bắt đầu nhỏ giọng nức nở.
Trong mắt Thiên Hạ Quy Hỏa hiện lên phấn chấn, kích động cùng ngoài ý muốn, rất nhiều biểu cảm.
Nguyên Thủy Thiên Tôn còn sống, làm bạn bè đồng sinh cộng tử mấy lần, hắn cao hứng từ đáy lòng, đồng thời vui sướng mình ở trên người Nguyên Thủy Thiên Tôn đặt cược cảm tình, hữu nghị chưa giỏ trúc múc nước công dã tràng.
Thủy Thiên Tôn chỉ cần còn sống, phần tình nghĩa này sẽ ở tương lai từng lần nở hoa kết quả, từng lần biến hiện.
Triệu Thành Hoàng ngẩng đầu, hít sâu một hơi, cảm giác mũi có chút cay cay.
Ánh mắt uể oải của Hạ Hầu Ngạo Thiên nháy mắt khôi phục sáng ngời, con ngươi hắn khẽ rung động, cảm xúc kích động cùng vui sướng lấp đầy trong lòng. Hắn vừa vui vẻ, vừa kéo quần lên.
Anh Gà Đỏ điên cuồng cười nói: “Nguyên Thủy Thiên Tôn, cậu thế mà còn sống, sao cậu còn sống thế, quá tốt rồi!”
Hắn lắc lư cây cần trục lớn, dang rộng vòng tay, vui sướng chào đón.
Trương Nguyên Thanh chỉ chỉ nửa thân dưới của hắn, “Quần áo của anh đâu?” Anh Gà Đỏ lúc này nhớ tới mình không mặc quần áo, phanh gấp một cái, nhìn chung quanh một phen, để ý tới Thiên Hạ Quy Hỏa.
“Cút!” Thiên Hạ Quy Hỏa cảnh giác lui về hai bước.
Anh Gà Đỏ vẻ mặt lưu manh nói: “Để tôi vào, bằng không liền đốt chăn.”
Sỉ nhục của Hỏa Sư da mặt giật giật vài cái, chịu nhũn, xoay người yên lặng mở chăn: “Vào đi.”
Vì thế hai Hỏa Sư trần truồng cùng nhau rúc vào chăn, chỉ lộ ra hai cái đầu.
Tôn Miểu Miểu khóc thút thít nói: “Cậu không phải đã chết sao? Sao lại sống rồi?”
Mọi người đều ném đến ánh mắt, đây là điều bọn họ muốn biết nhất.
Trương Nguyên Thanh chưa vội vã trả lời, đợi cảm xúc của các thành viên bình ổn, lúc này mới kể ra tình huống mình sống lại, cùng giới thiệu công năng của Mẫu Thần Tử Cung, cùng với hậu thủ mình có phân thân dự bị. Đồng thời nói cho bọn họ quyết định sắp xuất ngoại của mình.
“Phen này Người Chết Trở Về xem như danh xứng với thực.” Thiên Hạ Quy Hỏa cảm khái một tiếng.
“Thì ra là như thế, sống lại chẳng lẽ không phải đãi ngộ riêng của nhân vật chính sao, cậu dựa vào cái gì có thể sống lại?”
Hạ Hầu Ngạo Thiên toàn thân trên dưới, cứng nhất là miệng, cố tình khinh thường nói.
“Ị chùi sạch chưa?” Trương Nguyên Thanh liếc hắn một cái.
Sắc mặt Hạ Hầu Ngạo Thiên đỏ lên: “Đáng chết, cậu vẫn là trở về linh cảnh đi, sống lại trở về cũng là tai họa.”
Trương Nguyên Thanh không quan tâm hắn, lấy ra huy chương Kỵ Sĩ, nói: “Mọi người thề một cái, đừng tiết lộ ra ngoài tin tức tôi sống lại.”
Các thành viên cũng không kháng cự, tiếp nhận huy chương, ùn ùn lập lời thề.
Chờ mọi người đều thề xong, Trương Nguyên Thanh chà chà bàn tay: “À thì... Đã sống lại rồi, các vị liền mang đạo cụ của tôi trả về đi.”
Đáng chết, cậu vẫn là trở về linh cảnh đi, sống lại trở về, cũng là tai họa! Trong lòng mọi người đồng thời hiện lên lời mắng của Hạ Hầu Ngạo Thiên.
Triệu Thành Hoàng lưu luyến lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, “Âm thi đều ở bên trong, Ngân Dao cũng có mặt, mấy ngày nay chưa liên hệ Quan Nhã.”