Nhưng Trương Nguyên Thanh là chính nhân quân tử, chỉ đậu hũ không thân công báo, không để Nữ Vương thực hiện được.
Nhưng hắn ở chỗ Tiểu Viên nghỉ ngơi một đêm, cô gái trưởng thành đầy đặn khiến Trương Nguyên Thanh lưu luyến quên lối về, khó có thể rút ra được.
Thể chất Tiểu Viên mạnh hơn Quan Nhã, nhưng không mạnh hơn nhiều, nửa đầu đêm còn có thể cùng hắn có qua có lại giao thủ, đánh lửa đạn ngấp trời nước nôi tràn trề, một nằm một quỳ, biểu hiện hết bất khuất cùng phong thái của phụ nữ lớn tuổi, sau nửa đêm buông mình ở trên giường giả chết, mặc cho hắn đùa nghịch.
…
Cao ốc quốc tế Tùng Hải, Annie mất hồn mất vía ngồi ở sau bàn làm việc, ánh huỳnh quang của màn hình máy tính chiếu sáng lên khuôn mặt tuyệt đẹp tinh xảo như tạc tượng của cô.
Đôi mắt màu xanh thẳm kia tan rã vô thần.
Thời gian cách một tuần, cô vẫn chưa từ trong đả kích Nguyên Thủy Thiên Tôn trở về linh cảnh khôi phục, tiếc nuối cùng thất vọng thật lớn bao phủ cô.
Nguyên Thủy Thiên Tôn là người đàn ông cô lựa chọn, liền như Betty lựa chọn Ma Quân, vốn cho rằng sự nghiệp mình tương lai rất nhiều năm, đều sẽ ký thác ở trên thân nam nhân này.
Nào ngờ tạo hóa trêu người, thiên tài như truyền kỳ này, còn chưa hoàn toàn quật khởi, đã sớm trở về linh cảnh.
Cô ở sau khi biết được lời nói, việc làm của Nguyên Thủy Thiên Tôn trong hội thẩm phán, liền phát ra kính nể, ngưỡng mộ từ trong lòng, hảo cảm đối với hắn tăng nhiệt thật nhanh. Cái đó không quan hệ với thiên phú, là một cô gái thưởng thức đối với người đàn ông. Cho nên cô mới cảm giác tiếc nuối.
Lúc này, trong loa máy tính truyền đến tiếng nhắc nhở thanh thúy. Có thư mới tới.
Annie cầm chuột, mở thư ra, là thư bộ ngoại giao Hiệp Hội Mỹ Thần phát đến.
Nội dung của thư là, một vị nam khách quý của Hiệp Hội Mỹ Thần sẽ ở đêm nay tới liên bang Tự Do, cần một dẫn đường kiêm trợ lý, bộ ngoại giao tính để Annie đảm đương nhân vật này.
Bộ ngoại giao còn tìm từ nghiêm khắc nói, khách quý thân phận không tầm thường, cực kỳ quan trọng đối với Hiệp Hội Mỹ Thần, bảo cô cần phải phục vụ đến nơi đến chốn, thỏa mãn tất cả yêu cầu của khách quý, bao gồm nhu cầu sinh lý.
Annie xem mà nhíu mày.
Cô không phải là quan ngoại giao lấy thân phục vụ người ta, trong bộ ngoại giao nuôi mấy quan ngoại giao băng thanh ngọc khiết, các cô cả đời chỉ hầu hạ một hộ khách.
Các hộ khách đó không một ai không phải là đại lão đứng đầu, hoặc con cưng của trời tài hoa hơn người.
Phần thư này của bộ ngoại giao, từ khía cạnh chỉ ra thân phận của khách quý: Đại lão, hoặc siêu cấp thiên tài của tổ chức nào đó.
Nếu là quá khứ, Annie tuyệt đối phục tùng Hiệp Hội Mỹ Thần sắp xếp, nhưng cô bây giờ thật sự không có tâm tình tiếp đãi cái gọi là hộ khách, lại càng không muốn hiến thân.
Tuy Nguyên Thủy tiên sinh đã trở về linh cảnh, nhưng cô tạm thời còn không thể từ trong đoạn “cảm tình” này rút ra được, không có hứng thú ứng phó đàn ông khác.
Với lại, từng kiến thức Nguyên Thủy Thiên Tôn nhân vật truyền kỳ như vậy, thiên tài, đại lão bình thường, cô thật ra đã chướng mắt.
Dù là Tiền công tử Kỹ Gần Như Đạo kia, Annie cũng sẽ chỉ gật đầu nói: Coi như không tệ! Nhìn chung đại khu thứ nhất cùng đại khu thứ hai, Nguyên Thủy Thiên Tôn tuyệt đối là thiên tài đỉnh cao nhất, nhân vật như vậy một đôi tay cũng đếm hết được.
Trong lòng nghĩ, hai tay Annie đã bay múa ở trên bàn phím, cô viết một cái mail ngắn gọn, uyển chuyển từ chối trả lời bộ ngoại giao. Mail gửi qua, như đá chìm biển lớn, bộ ngoại giao không có bất cứ đáp lại nào.
Đến giữa trưa, một nữ trợ lý gõ cửa phòng làm việc, nói: “Annie tiểu thư, có một vị khách nhân muốn gặp cô, chờ ở phòng khách.” Annie nghe vậy nhất thời nhíu chặt đôi lông mày thanh tú.
Vị khách kia vẫn đến đây, bộ ngoại giao không nhìn mail từ chối của cô.
Annie hít sâu một hơi, áp chế bực bội trong lòng, vừa đứng dậy, vừa theo thói quen hai tay vuốt qua cái mông, vuốt phẳng nếp nhăn có thể tồn tại trên váy.
Cô bình ổn lại tâm tình một phen, đi ra khỏi văn phòng, xuyên qua khu vực làm việc, đẩy ra cửa phòng khách.
Trong phòng khách to như vậy, một người trẻ tuổi tựa vào ghế dựa lưng, thản nhiên mà ngồi.
Ngũ quan hắn rất anh tuấn, đường nét khuôn mặt rõ ràng, có khí chất tươi sáng làm tâm tình người ta vui vẻ.
Annie vơ vét hết trong bụng nhớ lại một lần linh cảnh hành giả của đại khu thứ hai, xác nhận mình không biết người trẻ tuổi này.
Cô ép ra mỉm cười, nói: “Chào anh, tôi là Annie Hiệp Hội Mỹ Thần, nên xưng hô ngài như thế nào?
Người trẻ tuổi cười tươi: “Nguyên Thủy Thiên Tôn!”
Annie như bị sét đánh.
Cô si ngốc nhìn người trẻ tuổi khuôn mặt xa lạ, không biết qua bao lâu, Annie hốc mắt đỏ lên, cười rạng rỡ: “Nguyên Thủy tiên sinh, lại gặp mặt rồi.” Hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
HẾT QUYỂN 2