“Thuế vụ ngài không cần lo lắng, chúng tôi sẽ ở trước khi phát tiền thuê nộp phí thay ngài.” Joseph nói: “Công hội có App chuyên môn, ngài tải xuống một phen, chờ đăng ký hoàn thành, tôi sẽ nói cho ngài mã của riêng ngài, ngài sau khi đăng nhập app, liền có thể ở trên điện thoại di động tiếp nhận nhiệm vụ.”
Không cần các người nhiều chuyện nha, tôi còn rất muốn đấu trí so dũng khí với cục thuế vụ liên bang của mấy người! Trương Nguyên Thanh vừa gật đầu, vừa lẩm bẩm.
Joseph tiếp tục nói: “Mặt khác, tôi nói với cậu một phen chế độ điểm tích lũy của thợ săn tiền thưởng, thợ săn Đồng Xanh thăng cấp Bạc Trắng, cần 100 điểm tích lũy, Bạc Trắng thăng Hoàng Kim, cần 1000 điểm tích lũy, cái đó không quan hệ với cấp bậc, mặc kệ ngài là Siêu Phàm hay Thánh Giả, cho dù là Chúa Tể, cũng phải tích lũy điểm hẳn hoi.”
“Nhiệm vụ Đồng Xanh lại chia ba giai đoạn, trong vòng 10 điểm tích lũy là nhiệm vụ cấp thấp, trong vòng 20 điểm tích lũy là nhiệm vụ cấp trung, trong vòng 30 điểm tích lũy là nhiệm vụ cấp cao. Một nhiệm vụ Đồng Xanh, cao nhất 30 điểm tích lũy. Chế độ điểm tích lũy Bạc Trắng, Hoàng Kim, ngài có thể tìm hiểu ở trên app.”
“Còn có, vừa đăng ký hội viên không thể chủ động tiếp nhận nhiệm vụ, chúng tôi sẽ ở trong vòng 3 ngày đưa nhiệm vụ cho ngài, ngài phải hoàn thành nhiệm vụ thí luyện, mới có thể thật sự trở thành một thợ săn Đồng Xanh. Về phần phương thức phát tiền thuê, chúng tôi có ngân hàng chuyên môn hợp tác, tiền thuê sẽ đúng hẹn gửi tới trên tài khoản ngân hàng, cầm thẻ ngân hàng công hội phát lấy tiền, không cần chứng thực danh tính thật, chỉ cần nhập mật mã là được.”
“Nếu ngài không muốn sử dụng thẻ ngân hàng, cũng có thể đến công hội lĩnh tiền mặt, nhưng cần hẹn trước.”
Tốc độ nói quá nhanh, tôi chưa nghe hiểu gì cả, anh có thể nói chậm một chút không... Trương Nguyên Thanh làm bộ nghiêm trang nghe.
Annie ghé đến bên tai hắn, thấp giọng phiên dịch.
Bảng có thể tùy tiện điền, không cần chế độ tên thật, thẻ ngân hàng cũng là công hội phát, tính bảo mật quả thật rất cao, nghề nghiệp tà ác cũng có thể đăng ký, nhưng như vậy, quyền lớn sinh sát tất cả trong tay công hội, công hội hoàn toàn có thể đóng băng thẻ ngân hàng.
Chậc chậc, có được tất có mất đi... Trương Nguyên Thanh nói: “Annie, trả phí hội viên.”
11 giờ trưa, hai người đăng ký xong xuôi, ở một nhà ăn cao cấp dùng xong bữa trưa, Annie dẫn hắn đi siêu thị mua vật phẩm trong danh sách.
4 giờ chiều gọi xe trở lại phố người Hoa.
Trương Nguyên Thanh vừa tắm xong, thay xong quần áo, lấy ra điện thoại di động mới Annie mua, mở ra app của công hội thợ săn.
Giao diện app là thuần tiếng Anh, Trương Nguyên Thanh tuy khẩu ngữ không được, nhưng làm cao tài sinh đại học Tùng Hải, đọc hiểu là không có chướng ngại.
App của công hội thợ săn cực kỳ ngắn gọn, ba bảng: Hoàng Kim, Bạc Trắng cùng Đồng Xanh.
Trương Nguyên Thanh click vào bảng Hoàng Kim, nhìn thấy một nhiệm vụ trong đó là: Săn giết thủ tịch chấp hành quan Thiên Phạt Boreas.
Nhiệm vụ top 10 nhắm chừng đều là loại thái quá không biên giới này.
Giá cũng rất thái quá, 99,9 tỷ đồng liên bang.
Ghi chú: Nhiệm vụ trên bảng thời hạn có hiệu lực là ba tháng, trong ba tháng chưa hoàn thành, nhiệm vụ sẽ tự động huỷ bỏ.
“Chậc chậc, giết một vị Bán Thần liền cả đời áo cơm không lo nha, chẳng qua người có thể giết Bán Thần, tựa như cũng không cần lo lắng thiếu tiền tiêu. Nhiệm vụ này hoàn toàn chính là nhiệm vụ vô hiệu.”
Lúc này, chuông cửa vang.
Tiếng chuông vang một lát, Annie chậm chạp chưa đi ra mở cửa, Trương Nguyên Thanh liền đi ra khỏi phòng ngủ, tự mình mở ra cửa chống trộm.
Đứng ngoài cửa là một cậu bé bảy tám tuổi, mắt rất to, ngũ quan thanh tú, là cậu bé rất đáng yêu.
Đây là đứa con nhà chủ cho thuê.
Tay phải nó xách một cái hộp thức ăn, tay trái ôm bình nhôm, trên bình viết ba chữ “Thiết Quan Âm”.
“Chào chú!” Cậu bé lễ phép hô lên.
“Là anh không phải chú, gọi lại một lần.” Trương Nguyên Thanh sửa đúng nói.
“Chào anh!” Cậu bé biết điều khiến Trương Nguyên Thanh rất thưởng thức, hắn hài lòng gật đầu, hỏi:
“Chuyện gì?”
Cậu bé cúi đầu nhìn hộp thức ăn một phen, giọng giòn tan nói: “Trà chiều, mẹ bảo em đưa tới, còn có lá trà.”
Trương Nguyên Thanh nhường đường, “Vào đi.”
Hắn dẫn cậu bé đi vào, tiếp nhận hộp thức ăn đặt ở trên bàn trà, mở nắp ra, trong hộp thức ăn hai tầng đặt một đĩa bánh ngọt, một đĩa viên gạo nếp màu đỏ.
“Bánh trôi sao?”
“Không phải, là Đường Bất Súy*.”
* là món tráng miệng phổ biến ở Quảng Đông, Trung Quốc. Thành phần chính là gạo nếp, và các thành phần bột đậu phộng, hạt vừng và bột đường nâu.
Đường Bất Súy là cái gì? Trương Nguyên Thanh vừa lấy ra bánh ngọt, Đường Bất Súy, vừa hỏi: “Em tên là gì thế?”
“Em tên Tào Siêu, tên tiếng Anh là Robin.” Cậu bé nói.
??? Trương Nguyên Thanh ngẩn ra một phen, sau một lúc lâu nghẹn ra một câu: “Tên rất hay, ừm, anh nói là tên tiếng Trung, tên là ai đặt.”