“Ba ba.”
“Ba em có phải thích xem Tam Quốc Diễn Nghĩa hay không?”
“Sao anh biết.” Khuôn mặt nhỏ của Tào Siêu giăng kín kinh ngạc.
Anh còn biết ba của em nhất định rất thích Tào Tháo, hy vọng hắn thưởng thức là hùng tài vĩ lược của Tào Tháo, không phải háo sắc... Trương Nguyên Thanh dùng đũa gắp một cái “bánh trôi” nhấm nháp, chỉ cảm thấy mềm mại thơm phức, ngọt mà không ngấy, hương vị đường đỏ ngọt trong cùng gạo nếp quanh quẩn trên nụ vị giác.
Ngon bất ngờ.
Hắn lại mở ra hũ nhôm ngửi chút, mùi trà xộc vào mũi, Thiết Quan Âm phẩm chất cũng không tệ lắm.
Đây là bà chủ nhà đáp lễ, dù sao khách thuê mới trả tiền quá sảng khoái rồi, trực tiếp nộp nửa năm tiền thuê nhà, cộng thêm ba tháng tiền cọc, cả thảy 50.000 đồng liên bang.
Lúc này, Trương Nguyên Thanh thấy ánh mắt cậu bé tên là “Tào Siêu” đặt ở trên đồ ăn vặt cao cấp đắt đỏ trên khay thủy tinh, lặng lẽ nuốt ngụm nước bọt.
Đồ ăn vặt là Annie mua ở siêu thị.
“Muốn ăn tùy tiện lấy.” Trương Nguyên Thanh nói.
“Mẹ không cho ăn đồ ăn vặt, sẽ bị đánh.” Tào Siêu thèm nhỏ dãi lắc đầu.
“Ồ, vậy đừng ăn nữa.” Trương Nguyên Thanh cũng không phải người thích ép người ta.
“Em cũng không phải quá sợ mẹ đánh.” Cậu bé tuân theo tâm ý, đưa tay bốc một nắm đồ ăn vặt.
Nó đứng ở bên bàn trà, ưỡn cái bụng nhỏ, hết sức chuyên chú bắt đầu ăn, Trương Nguyên Thanh nhân cơ hội hướng đứa con nít tìm hiểu tình huống gia đình chủ cho thuê nhà.
Phụ thân Tào Siêu tên Tào Khánh, nguyên quán tỉnh Bảo Thang, lúc còn nhỏ theo cha mẹ di dân đến liên bang Tự Do, mở tiệm ăn nhỏ kiếm cơm. Hai thế hệ mấy chục năm kinh doanh, nay ở phố người Hoa có được chuỗi sáu cửa hàng, hai tiệm ăn vặt, đồng thời còn là chủ cho thuê nhà có được sáu căn hộ.
Bà chủ nhà tên Dương Tú Quyên, khi cô gả cho Tào Khánh, trong nhà chỉ có hai nhà hàng, niên đại đó phố người Hoa trị an không tốt lắm, thường xuyên đụng tới người da đen ăn quỵt, nhân viên chấp pháp đòi hối lộ, còn có bang phái người Hoa ở địa phương làm khó dễ.
Hoàn cảnh trị an phức tạp hỗn loạn khiến Dương Tú Quyên nuôi thành tính tình cực độ nóng nảy, không hung hãn căn bản không sống nổi.
“Mỗi lần ba cùng mẹ cãi nhau, ba đều đã mắng mẹ là cọp cái, sau đó mẹ sẽ đánh ông ấy. Chị có đôi khi cũng sẽ gọi mẹ là cọp cái, mẹ liền đánh chị ấy. Chỉ có em chưa bao giờ gọi mẹ là cọp cái, bởi vì em sợ bị đánh.” Tào Siêu vì chút đồ ăn vặt, mang tin tức người nhà bán sạch sẽ.
“Nhưng em vừa rồi nói ba lần cọp cái.” Trương Nguyên Thanh nhất châm kiến huyết chỉ ra.
Cậu bé biến sắc, đồ ăn vặt trong miệng nháy mắt không ngon nữa.
“Anh sẽ không nói cho mẹ em, nói một chút về chị gái em.” Trương Nguyên Thanh nói.
Cậu bé nhất thời yên tâm, đồ ăn vặt trong miệng lại trở nên có mùi vị, nó giống như chuột Hamster gặm hạt chocolate, nói về chị gái thích đánh nhau.
Ở trong mắt Tào Siêu, chị là đại ma đầu không hơn không kém, hỉ nộ vô thường, cướp đồ ăn vặt, đồ chơi của nó, còn thích đánh nó, mà nguyên nhân chỉ là nhìn nó ngứa mắt.
Đánh em trai phải sớm làm, chị của em trái lại cũng có giác ngộ... Trương Nguyên Thanh cuối cùng hiểu nguyên nhân đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ đã dục vọng cầu sinh cao vút, có một người mẹ tính tình nóng nảy, một người chị thích đánh người, phàm là dục vọng cầu sinh ít chút, đã sớm chết non.
“Chị còn biết ma pháp, cho nên em cũng không dám phản kháng chị ấy.” Tào Siêu lòng còn sợ hãi nói.
“Ma pháp?” Trương Nguyên Thanh giật mình, cố ý nói: “Đó đều là lừa trẻ con.”
“Không phải!” Cậu bé bị nghi ngờ nhíu hàng lông mày mờ nhạt, lớn tiếng nói: “Chị ấy từng cho em xem, chị ấy có thể phóng điện, giống như Pikachu.”
Nói xong, hai tay nó nắm lại, vận sức như rặn ị, quát: “Mười vạn volt!”
Trương Nguyên Thanh cảm ứng cảm xúc của Tào Siêu, không có nói dối, đều là nói thật.
Cũng chính là nói, cô gái nhỏ tên Tào Thiến Tú kia là Lôi Pháp Sư? A, khó trách nóng nảy hơn nữa thích đánh nhau, mình nhớ rõ đặc tính Lôi Pháp Sư chính là nóng nảy, dễ nổi giận, cùng với công chính, ừm, tương đối công chính, cho nên Lôi Pháp Sư ở Thiên Phạt nắm giữ chức trách quan kiểm sát... Trương Nguyên Thanh ý niệm chuyển động, lại hỏi:
“Vậy mẹ em cùng ba em lúc đánh nhau, có phóng thích mười vạn volt hay không?”
Cậu bé lắc lắc đầu.
Cũng đúng, bình thường mà nói, xác suất cả nhà đều là linh cảnh hành giả cực nhỏ, không có khả năng khéo như vậy. Cũng không nhất định, nếu nhà này tất cả mọi người là linh cảnh hành giả, kiếm được phần cơ nghiệp này liền rất dễ lý giải... Trương Nguyên Thanh ngẫm nghĩ, lại hỏi:
“Ba mẹ em có phải mỗi tháng đều sẽ có vài ngày không ở nhà hay không?”
“Sao anh biết?” Cậu bé kinh ngạc nói.
Ca ca này thật lợi hại, chẳng những biết ba ba thích xem Tam Quốc Diễn Nghĩa, còn biết ba mẹ thường xuyên không ở nhà.
Hắn có chút sợ hãi, hoài nghi chuyện mình tối hôm qua đái dầm cũng bị người ta biết rồi.