Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 2195 - Chương 2195. Tra Không Có Người Này (3)

Chương 2195. Tra không có người này (3)
Chương 2195. Tra không có người này (3)

Trương Nguyên Thanh nhét đồ ăn vặt vào trong túi cậu bé, “Anh đoán lung tung, lời hôm nay nói đừng nói cho bất cứ ai, nếu em làm được, về sau có thể tới nhà anh tùy tiện ăn đồ ăn vặt. Em về nhà trước đi, hộp cùng đĩa ăn xong anh sẽ trả.”

“Vâng!” Tào Siêu vui vẻ gật đầu, hấp tấp lao ra khỏi phòng ngủ.

Nhìn theo cậu bé rời khỏi, Trương Nguyên Thanh lại ăn hai viên Đường Bất Súy, Annie mới từ trong phòng tắm đi ra, trên người quấn khăn tắm, đầu quấn khăn trùm đầu, vài lọn tóc như vàng thả xuống, thể hiện ra phong vận thành thục cùng lười biếng.

Khăn tắm bao bọc bộ ngực nặng trịch, khe rãnh trắng như tuyết sâu không thấy đáy, vạt áo khăn tắm đến chỗ đùi, đôi chân đẹp vừa dài vừa thẳng, mượt mà cân xứng, trắng như sữa đông.

“A, Giáo Chủ ngài ăn gì, Annie có phần không?” Người đẹp tóc vàng vui vẻ ghé tới, một bộ tư thái bị đồ ăn ngon hấp dẫn, không rảnh thay quần áo.

Trương Nguyên Thanh liền đưa đũa qua.

Annie tỏ ra hơi vụng về sử dụng đũa, gắp lên một viên “bánh trôi” nhét vào cái miệng nhỏ nhắn, cảm giác ngọt thanh mềm mại khiến mắt cô sáng lên:

“Đây là cái gì?”

“Cô coi như là bánh trôi đi.”

“Bánh trôi là cái gì?”

“Không cần phải quản, ăn đi...” Trương Nguyên Thanh cầm lấy một miếng bánh ngọt bắt đầu ăn, “Tôi vừa rồi tìm hiểu được, chủ cho thuê nhà cả nhà đều là linh cảnh hành giả, cô nói khéo hay không?”

Annie ăn nắm gạo nếp kinh ngạc trừng lớn đôi mắt đẹp, sau đó mặt âm trầm: “Bọn họ có thể là người của quan phương, hoặc người cung cấp thông tin cho quan phương, cũng có khả năng là thành viên tổ chức tán tu, chúng ta cần đổi chỗ hay không?”

Trương Nguyên Thanh trầm ngâm một phen, lắc đầu nói: “Không cần, coi như không biết là được. Trước quan sát một phen, thử thu hoạch hảo cảm của gia đình chủ cho thuê nhà, không chừng về sau dùng đến bọn họ thì sao?”

Annie “Ồ” một tiếng, lại gắp lên một viên Đường Bất Súy, không cẩn thận không gắp chặt, bịch một tiếng, viên kẹo rơi vào chỗ sâu trong khe rãnh trước ngực.

Annie vội vàng nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, ấm ức nói: “Rơi, rơi vào rồi.”

Trương Nguyên Thanh liếc một lần bộ ngực trắng trẻo dính đường đỏ, tức giận nói: “Nói với tôi làm chi, cô còn muốn để tôi hỗ trợ lấy ra?”

“... Tôi bây giờ đi rửa chút.” Annie gấp gáp đứng dậy đi về phía phòng tắm, khi đưa lưng về phía Trương Nguyên Thanh, hơi bĩu môi.

Hừ, cô tựa như quên tôi là Huyễn Thuật Sư, cố ý ném cái kẹo vào ngực câu dẫn tôi, buồn cười, tôi là dễ câu dẫn như vậy sao... Trương Nguyên Thanh nhìn cái mông tròn vo của Annie, gian nan dời ánh mắt đi.

“Dáng người hoàn mỹ”, “mị hoặc” của nghề nghiệp Ái Dục đối với một người đàn ông trưởng thành có dụ hoặc trí mạng, tựa như chuột thấy gạo, thuốc lá gặp được diêm.

Tào Siêu hai tay trống trơn trở lại phòng 301 cách vách, lảm nhảm một tiếng: “Mẹ, con vào phòng đây. Anh cách vách nói ăn xong sẽ trả bát về.”

Chạy vội về phía phòng mình.

Bà chủ nhà nhanh nhẹn đuổi theo, chộp một phát tóm gáy con trai nhỏ: “Trong túi nhét cái gì?”

“Không có gì!” Tào Siêu vội dùng bàn tay nhỏ bảo vệ.

“Nhét phồng như vậy, cho rằng lão nương mắt mù?” Bà chủ nhà không nói hai lời, cúi người nắm lên mắt cá chân con trai, xách chổng ngược lên, giũ giũ.

Chocolate, kẹo sữa, mứt, bánh bích quy cuộn trong túi quần rào rào rơi xuống.

“Ca ca cứng rắn nhét cho con, con cũng nói không cần.” Tào Siêu dục vọng cầu sinh rất mạnh đổ lỗi.

“Rất có tiền nha.” Bà chủ nhà nhìn vài lần, thu đồ ăn vặt lại, “Tịch thu.”

Tào Siêu cố ép ra nụ cười vui: “Vâng, cho mẹ ăn hết.”

Sau đó ném cho ba ba bên bàn ăn hưởng dụng trà chiều một cái vẻ mặt nhỏ yếu bất lực lại đáng thương.

Tào Khánh là người trung niên chiều cao bình thường, hơi phát phì, có bụng bia nho nhỏ, ngũ quan đoan chính, thoạt nhìn rất trầm ổn rất uy nghiêm, khuôn mặt ngẫu nhiên toát ra khôn khéo láu cá.

Đường chân tóc không cao, nhưng lượng tóc có chút thưa thớt, chải kiểu đầu niên đại 8-90 lưu hành, ăn mặc cũng rất bình thường, quần xám áo thun đen phối hợp một đôi dép xỏ ngón, hoàn toàn nhìn không ra là ông chủ chuỗi nhà hàng.

Tào Khánh không để ý đến con trai xin giúp đỡ, vừa uống trà, vừa nói:

“Khuê nữ nói khách thuê nhà mới phòng 403 là một đôi tình lữ, nữ còn là gái Tây? Cảm giác thế nào, đáng tin không, một lần thanh toán nửa năm tiền nhà, còn cho ba tháng tiền cọc, trên đời không có người ngu như vậy nhỉ, đừng bị người ta gài, ở nửa năm biến thành bọn trộm đồ làm sao bây giờ.”

“Em nhìn người chuẩn hơn anh!” Bà chủ nhà bật lại một câu, nói: “Tiểu nam sinh là tốt nghiệp đại học Tùng Hải, cô gái Tây là giáo viên ngoại ngữ, em thấy bằng cấp đều rất được, để hai người bọn họ phụ đạo việc học một phen cho khuê nữ thế nào? Mời gia sư quá đắt rồi.”

Tào Khánh ‘a’ một tiếng, lắc đầu nói: “Nhìn thêm chút nữa đi.”

Hết chương 2195.
Bình Luận (0)
Comment