Vẻ mặt hắn có chút mỏi mệt, mí mắt giật giật, tựa như mới từ trong giấc ngủ tỉnh lại, còn mang theo cơn mệt mỏi nặng nề.
Đặng Kinh Quốc là Lôi Pháp Sư cấp 7, đường nét khuôn mặt ngay thẳng, mày kiếm vừa đen vừa rậm, chiều cao 1m9 khôi ngô to lớn, chính là minh chủ Liên Minh Phản Hắc Bạch.
Trừ hắn, trong mật thất còn có hai người, một người là Hải Yêu cấp 7 Lô Cảnh, mặc áo dài giày vải, đầu đầy tóc bạc, là ông lão gầy gò.
Một người là Phong Pháp Sư cấp 7, tên Đào Tư Minh, người trung niên có một phong độ trí thức nhàn nhạt.
Ba người đều là một bộ dáng chưa tỉnh ngủ.
Không lâu trước đó, bọn họ bị kẻ địch tập kích, phương thức tập kích rất đơn giản, đối phương tập trung vị trí đại khái của bọn họ, sau đó bắt đầu ngủ.
Không sai, kẻ tập kích là Chúa Tể nghề nghiệp Vĩnh Dạ.
Không có thủ đoạn cầm chân nào so với lôi kéo Chúa Tể cùng nhau ngủ say càng hữu hiệu hơn.
Đối với nghề nghiệp hợp pháp mà nói, nghề nghiệp Vĩnh Dạ khó giải quyết nhất chính là lĩnh vực ngủ say, phàm là tất cả sinh linh ở phạm vi lĩnh vực, đều sẽ bị cưỡng chế đi vào giấc ngủ, bao gồm bản thân nghề nghiệp Vĩnh Dạ, công kích loại năng lượng ở sau khi tiến vào lĩnh vực, cũng sẽ bởi vì “ngủ” mà tiêu tán.
Công kích tầng diện vật lý, viên đạn, cung tên các thứ, cũng sẽ mất đi động năng.
Ngay cả đòn sát thủ tuyệt đối bom hạt nhân trong trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loại cũng không có hiệu quả.
Liên bang Tự Do mấy chục năm trước từng tìm tới nơi ngủ say của Dạ Thủ Giáo Hội Dạ Thần, nhà cầm quyền liên bang quyết định thật nhanh ném bom hạt nhân, chưa thể dẫn nổ.
Đào Tư Minh cũng nhìn về phía ông lão gầy gò áo dài giày vải: “Cảnh thúc, trên người Giả Phi Chương rốt cuộc có cái gì, có thể đưa tới hai tên Tinh Quan? Tổ chức sau lưng Tinh Quan lại là cái nào?”
Ở sau khi tổ 6 trình phân tích án giết người liên hoàn, Lô Cảnh liền vội vàng tổ chức hội nghị ba người, nội dung hội nghị rất đơn giản, hai trung tâm: Một, Giả Phi Chương là con tư sinh của tiền nhiệm minh chủ. Hai, tiền nhiệm minh chủ để lại một món đồ rất quan trọng cho Giả Phi Chương, món đồ này không thể có sơ suất.
Lô Cảnh là anh em kết nghĩa của tiền nhiệm minh chủ, quen biết từ nhỏ, sau đó cùng nhau thành lập Liên Minh Phản Hắc Bạch, kề vai chiến đấu cả đời, tình nghĩa so với anh em ruột còn thân hơn.
Lời của lão, Đặng Kinh Quốc tự nhiên là tin. Một đại lão lăn lộn xã hội đen, linh cảnh hành giả cấp Chúa Tể, nuôi bồ ở bên ngoài, đó là chuyện cơm bữa, lão tử của hắn chỉ có một đứa con tư sinh, cũng là điển phạm nam đức trong đại lão xã hội đen rồi.
Đặng Kinh Quốc không để ý phụ thân có con tư sinh, thậm chí còn muốn cười nhạo lão cha ma quỷ một phen, tìm một cô gái tiếp rượu sinh con, cấp bậc gì?
Điều hắn không nghĩ ra là, phụ thân vì sao phải mang đồ vật quan trọng giao cho một đứa con tư sinh, còn là người thường.
Hoàn toàn không có đạo lý.
Lô Cảnh đầu đầy tóc bạc thở dài, “Vẫn là chưa thể bảo vệ được di vật của minh chủ mà thôi, việc đã đến nước này, cũng không có gì phải giấu diếm, món đồ đó là di vật giáo hoàng.”
“Di vật giáo hoàng?” Đào Tư Minh chưa nghe hiểu: “Loại giáo hoàng thích bé trai đáng yêu kia?”
Lô Cảnh lắc đầu:
“Đương nhiên không phải loại giáo hoàng kia, đó là giáo hoàng trong thế giới người thường, di vật giáo hoàng tôi nói, chỉ là giáo hoàng trong thế giới linh cảnh hành giả. Các cậu không biết, một thế kỷ trước, ở lúc đại khu thứ hai còn chưa mở ra, đại khu thứ nhất đã sinh ra tổ chức cường đại, do nghề nghiệp hợp pháp xây dựng, cũng chính là giáo đình.”
Đặng Kinh Quốc nhíu chặt lông mày rậm: “Giáo hoàng một trăm năm trước, có quan hệ gì với cha tôi?”
“Không quan hệ với cha cậu, nhưng có quan hệ với ông nội cậu, món đồ kia, là cha cậu từ ông nội cậu nơi đó kế thừa, hắn cũng là con tư sinh của ông nội cậu.” Lô Cảnh nói.
“Đây là truyền thừa con tư sinh quỷ quái gì vậy!” Đặng Kinh Quốc tức giận đập bàn.
Đào Tư Minh vội vàng đè tay xuống, ý bảo Đặng Kinh Quốc an tâm một chút chớ nóng vội, sau đó nhìn về phía Lô Cảnh: “Cảnh thúc, ngài tiếp tục nói, ngài nói giáo hoàng có quan hệ với ông nội của Kinh Quốc?”
Lô Cảnh không đáp mà hỏi ngược lại: “Cậu biết ông nội của Kinh Quốc là ai không?”
Đào Tư Minh lắc đầu, hắn gia nhập Liên Minh Phản Hắc Bạch chỉ hai mươi năm, hai mươi năm trước, phụ thân Đặng Kinh Quốc đã trở về linh cảnh.
Liên Minh Phản Hắc Bạch thật ra là cơ nghiệp của Đặng gia, hắn nhiều lắm là nhân tài mới xuất hiện, bằng vào năng lực nghiệp vụ nổi bật trở thành cổ đông. Đương nhiên, Đào Tư Minh cùng Đặng Kinh Quốc là anh em tốt cùng chung chí hướng, cũng không tính là người ngoài.
Bởi vậy đêm nay buổi nói chuyện này, hắn mới có thể ngồi ở chỗ này.