“Ông nội của tôi...” Đặng Kinh Quốc cũng nhíu mày, “Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa nghe phụ thân đề cập ông nội.”
Lô Cảnh gật gật đầu:
“Hắn đương nhiên không dám nói, nói có thể không sống đến trưởng thành, ông nội cậu tên Hoắc Chính Khôi.”
Ba chữ Hoắc Chính Khôi, nhấc lên sóng to gió lớn ở trong lòng Đặng Kinh Quốc cùng Đào Tư Minh, hai vị Chúa Tể từng kiến thức sóng to gió lớn đều ngây cả người.
Trong hành giả Hoa kiều New York, hầu như không có ai không biết Hoắc Chính Khôi, ừm, đám con nít một thế hệ mới có thể không biết, nhưng bọn họ những người trung lão niên này, rất rõ Hoắc Chính Khôi là ai.
Hắn là kẻ sáng tạo tổ chức linh cảnh hành giả (xã hội đen) phố người Hoa New York, linh cảnh hành giả hoạt động ở thế kỷ trước.
Hoa kiều New York từ khi di dân tới nay, vẫn luôn gặp đãi ngộ bất công, tư bản áp bách cùng kì thị chủng tộc, đám kiều dân trước đây làm ở mỏ, nông trường, xưởng xì gà, xưởng gỗ... các công việc nặng nhọc bẩn thỉu người da trắng không muốn làm.
Ở thời kì liên bang Tự Do gặp khủng hoảng kinh tế, người da trắng thất nghiệp lượng lớn, Hoa kiều làm việc nặng nhọc bẩn thỉu ngược lại có thể ấm no, vì thế lại thành bia ngắm để chính phủ dời đi mâu thuẫn.
Người dân da trắng dùng ngòi bút làm vũ khí, chính phủ thuận thế ban bố dự luật bài xích người Hoa vân vân, cuộc sống của Hoa kiều rất gian nan.
Ở dưới bối cảnh như vậy, một tổ chức linh cảnh hành giả (xã hội đen) gặp thời mà sinh, tổ chức xã hội đen này tên là “Huynh Đệ Hội”, dưới tới dân chúng nghèo khổ, trên tới giai cấp giàu có, vừa hợp tác, đánh cờ cùng chính phủ, vừa ứng đối giai cấp tư bản áp bức, khi cần thiết thậm chí áp dụng vũ lực phản kháng.
Huynh Đệ Hội thời điểm đỉnh phong nhất, mười Hoa kiều có chín người đều là thành viên tổ chức này.
Nhưng kết cấu thành viên khổng lồ phức tạp cũng đã dẫn tới nội bộ không ổn định, lúc Hoắc Chính Khôi còn sống, mọi người đều phục hắn, Huynh Đệ Hội nghiêng ngả lảo đảo duy trì.
Sau khi Hoắc Chính Khôi trở về linh cảnh, ở dưới chính phủ New York thúc đẩy, Huynh Đệ Hội chia cắt thành ba tổ chức lớn, chính là tổ chức linh cảnh hành giả Hoa kiều đại danh đỉnh đỉnh ngày nay: Hắc Long đường, Bảo Lâm đường, Hồng bang.
“Ba tôi là con tư sinh của Hoắc Chính Khôi?” Đặng Kinh Quốc lẩm bẩm.
Lô Cảnh gật gật đầu, ngữ điệu tang thương:
“Lúc Hoắc lão gia tử trở về linh cảnh, ba cậu còn chỉ là tiểu nhân vật, Huynh Đệ Hội phân liệt, hắn không dám bại lộ thân phận của mình, dẫn theo tôi một mình ra ngoài dốc sức làm, theo cấp bậc chúng tôi càng ngày càng cao, liền thành lập Liên Minh Phản Hắc Bạch. Sở dĩ đặt cái tên này, một mặt là kế thừa chí nguyện để lại của Hoắc lão gia tử, một mặt khác sao, lăn lộn ở liên bang Tự Do, ai chưa từng bị những kẻ đó áp bức?”
Ông lão gầy gò nâng chén trà lên làm ẩm cổ họng, tiếp tục nói:
“Hoắc lão gia tử là một linh cảnh hành giả kinh tài tuyệt diễm, lúc trẻ tuổi du lịch Âu châu, ở nơi đó làm thợ săn tiền thưởng một đoạn thời gian, kết bạn giáo hoàng, kết bạn như thế nào tôi không rõ, ba cậu cũng chưa nói, có thể hắn cũng không biết.
“Châu Âu hơn một trăm năm trước, nghe nói đã xảy ra một hồi rung chuyển khó có thể tưởng tượng, làm tổ chức linh cảnh hành giả cường thịnh nhất toàn thế giới, giáo đình đã bị diệt.
“Giáo hoàng trước khi mất, giao cho Hoắc lão gia tử một món đồ, có thể là bởi Hoắc lão gia tử là thân phận Hoa kiều đi, khi đó hắn còn để bím tóc thời nhà Thanh, ở châu Âu tỏ ra không hợp với số đông, không có ai cho rằng giáo hoàng sẽ giao di vật quý giá cho một người da vàng để bím tóc.
“Vì thế, Hoắc lão gia tử mang theo di vật giáo hoàng, rời khỏi châu Âu, tới New York, thành lập Huynh Đệ Hội. Lúc tuổi già, hắn truyền thừa món di vật đó cho con tư sinh, cũng chính là cha của Kinh Quốc.
“Đây là vì con tư sinh thân phận bí ẩn hơn, xuất phát từ nguyên nhân tương tự, người anh em đó của tôi cũng truyền thừa di vật giáo hoàng cho con tư sinh Giả Phi Chương.”
“Thì ra là như thế...” Đào Tư Minh bừng tỉnh đại ngộ, liếc Đặng Kinh Quốc một cái, nói:
“Nhưng nguyên nhân làm như vậy là cái gì đây? Nếu di vật giáo hoàng rất quý giá, Hoắc lão gia tử nên tự mình giữ nó, bởi vì chỉ có linh cảnh hành giả cường đại, mới có thể nắm giữ vật phẩm cường đại lại quý giá.
“Nếu Hoắc lão gia tử bởi vì nguyên nhân nào đó, không thể giữ được, vậy cũng có thể truyền thừa cho con cái cường đại, để con cháu đời sau đi hoàn thành, kém nhất, giao dịch nó cho Thiên Phạt, cũng tốt hơn cho một đứa con tư sinh chứ?”
Đặng Kinh Quốc hừ lạnh nói: “Ba tôi tuy là con tư sinh, nhưng ông ấy cũng là linh cảnh hành giả, linh cảnh hành giả so với chúng ta càng mạnh hơn.”
Đào Tư Minh khí chất trí thức cười khổ một tiếng: “Vậy cách làm của phụ thân cậu liền không thể hiểu nổi rồi, vì sao cho Giả Phi Chương, mà không phải cho cậu. Chú Đặng là cảm thấy, Giả Phi Chương cũng có thể trở thành linh cảnh hành giả?”