“Những thứ này đều không quan trọng nữa.” Lô Cảnh trầm giọng nói: “Di vật giáo hoàng không thể rơi vào trong tay người khác, Giả Phi Chương đã chết, vậy do Kinh Quốc bảo quản, chúng ta phải đoạt lại di vật giáo hoàng.”
Đặng Kinh Quốc nhíu chặt lông mày rậm: “Chú Cảnh, chúng ta ngay cả kẻ địch là ai cũng không biết, đoạt lại như thế nào? Cũng chưa chắc có thực lực như vậy để đoạt lại.”
Lô Cảnh đầu đầy tóc bạc biểu hiện đặc biệt cường thế, nói ngay: “Vậy báo cáo cho Thiên Phạt, để Thiên Phạt đoạt lại, như vậy ít nhất chúng ta có thể từ chỗ Thiên Phạt đòi một phần lợi ích.”
Đặng Kinh Quốc cùng Đào Tư Minh nhìn nhau một cái, đều chưa phản đối.
“Vậy quyết định như thế.” Lô Cảnh lấy ra điện thoại di động, tính liên lạc cao tầng Thiên Phạt đóng ở phân bộ New York, “Tôi cùng Winnie Bertram từng có vài lần tiếp xúc, cô ấy là Lôi Pháp Sư chính trực, mặc dù có chút bất cận nhân tình.”
Lúc này, điện thoại di động trong tay Đào Tư Minh ‘ting’ một tiếng, hắn lấy ra điện thoại di động nhìn qua, bỗng nhiên khẽ biến sắc:
“Đợi chút!”
Lô Cảnh và Đặng Kinh Quốc theo tiếng nhìn tới.
Đào Tư Minh vẻ mặt cổ quái, dựng thẳng điện thoại di động, hướng về hai người, “Nhiệm vụ chúng ta tuyên bố ở Công Hội Thợ Săn... Hoàn thành rồi!”
...
Hôm sau, tám giờ sáng.
Trương Nguyên Thanh rời giường rửa mặt, tới phòng khách, thấy Annie đã dọn xong bữa sáng, còn rất hiểu ý xé bánh quẩy ra, ngâm từng miếng ở trong sữa đậu nành mặn.
Bữa sáng của chính cô là trứng rán, bánh mì nướng, thịt xông khói cùng sữa đậu nành ngọt.
“Vì sao cô uống sữa đậu nành ngọt?”
“Tôi không quen uống sữa đậu nành mặn.”
“Đáp ứng tôi, về sau đừng uống sữa đậu nành ngọt.”
“...”
Ăn xong bữa sáng, Trương Nguyên Thanh nhét điện thoại di động vào túi, vặn mở tay nắm cửa, đi ra khỏi phòng, vừa vặn thấy Tào Thiến Tú dắt tay em trai đi ra.
Trên mặt Tào Siêu vẫn còn nước mắt, trong tay cầm một que kem, không biết là bị mẹ đánh, hay bị chị đánh.
Hai bên đối mặt, Tào Thiến Tú chợt dừng bước, mắt hơi sáng lên, lại gò bó chưa mở miệng, cứng ngắc ở tại chỗ.
Trương Nguyên Thanh chủ động tiến lên, xoa cái đầu quả dưa của Tào Siêu, cười nói: “Làm sao vậy?”
Tào Siêu “Oa” khóc toáng lên, ôm lấy chân ca ca, vừa chùi nước mắt nước mũi lên, vừa khóc nói: “Em muốn ăn hai que kem, mẹ không cho em ăn, nói em là thằng nhóc chết tiệt!”
“Em bây giờ trở về, hướng mẹ em rống một tiếng: Xin gọi con nhóc đẹp trai!” Trương Nguyên Thanh nói: “Bà ấy sẽ cho em ăn hai que kem.”
“Thật?” Cậu bé mở to đôi mắt ngây thơ.
“Anh lúc còn nhỏ chính là rống với mẹ anh như vậy, nhất định được!” Trương Nguyên Thanh cho dũng khí cùng cổ vũ.
Tào Siêu ngẫm nghĩ, xuất phát từ sự hướng tới đối với que kem, cùng tín nhiệm đối với ca ca nhà bên, ý chí chiến đấu sục sôi mở ra cửa chống trộm, lao vào phòng khách tìm bà chủ nhà solo.
Trương Nguyên Thanh lúc này mới nhìn về phía cô gái nhà bên, chủ động mở miệng:
“Xin lỗi, tôi đã giấu cấp bậc chân thật.”
Tào Thiến Tú gượng cười một tiếng: “Chúng ta lúc đó cơ sở tín nhiệm còn chưa đủ, ai sẽ mang cấp bậc chân thật của mình nói cho người xa lạ chứ?”
Cô sẽ không nói sao... Trương Nguyên Thanh ở trong lòng lẩm bẩm, không nói ra, sợ cô gái tâm cao khí ngạo xấu hổ.
Tào Thiến Tú do dự một phen, thử nói:
“Vậy, chuyện gia nhập Liên Minh Phản Hắc Bạch...”
“Tôi cảm thấy rất thú vị, ở trước khi tôi về nước, tôi đều là thành viên của Liên Minh Phản Hắc Bạch tổ 6, có việc nhớ tìm tôi, tiền lương không được khất nợ.” Trương Nguyên Thanh đưa ra câu trả lời khẳng định.
Tào Thiến Tú âm thầm thở phào, “Vậy, nếu là thành viên tiểu tổ tụ hội bình thường?”
“Nếu có rảnh, tôi sẽ tham gia.” Trương Nguyên Thanh gật đầu.
Khuôn mặt cô gái lộ ra một nụ cười.
Lúc này, tiếng kêu thảm thiết như giết heo từ trong phòng truyền đến, Tào Siêu kêu oai oái chạy ra, nước mắt rơi như mưa, đau lòng muốn chết nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, dùng tiếng khóc phát ra lên án.
Que kem kia trong tay cũng không còn nữa.
“Chưa thành công sao?” Trương Nguyên Thanh ngẫm nghĩ, nói: “Lần sau dùng ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo thử xem.”
Tào Siêu khóc lớn tiếng hơn nữa.
“Được rồi được rồi, em gây đi gõ cửa 403, dì Annie sẽ bồi thường em một túi đồ ăn vặt.”
Tào Siêu lập tức không khóc: “Thật?”
“Anh từng lừa gạt em khi nào?” Trương Nguyên Thanh hỏi ngược lại.
“Vâng!” Tào Siêu nhún nhảy hoạt bát đi gõ cửa.
Nhìn bộ dáng ngu ngốc của em trai, vẻ mặt Tào Thiến Tú có chút phức tạp: “Tôi có đôi khi sẽ hoài nghi, anh thật là Thám Báo sao, tôi nhớ rõ Thám Báo là quân nhân, nghiêm túc lại đứng đắn.”
“Đó là các người không hiểu đại khu thứ hai, trong bất cứ quần thể nào cũng có ngoại tộc, nghiêm túc đứng đắn là khí chất quần thể, không phải khí chất cá nhân, luôn có một số kẻ không đủ nghiêm túc không đủ đứng đắn.” Trương Nguyên Thanh tẩy não cho cô: “Tôi quen biết một Hỏa Sư, so với Học Sĩ còn cơ trí hơn. Tôi cũng biết một Học Sĩ, so với Hỏa Sư còn phù phiếm hơn, còn có một Thám Báo cường đại, thích nghe người khác vỗ mông ngựa, thích xem người khác nạp đầu liền bái...”
Tào Thiến Tú nghiêm túc nghe.