9:30 sáng, Trương Nguyên Thanh mặc thường phục, dịch dung thành bộ dáng người trung niên đầu hói Giả Phi Chương, bước vào tòa nhà ngân hàng Mosaic.
Hắn đi thẳng tới quầy tiếp đãi, nói với cô gái người da trắng dáng người cao gầy, tóc nâu mắt nâu: “Chào cô, tôi tìm Will George, hắn là quản lý chăm sóc khách hàng của tôi.”
“Ngài chờ chút!” Nữ nhân viên tiếp tân cúi đầu thao tác máy tính, một lát sau, ngẩng đầu lên, nói: “Will George đã nghỉ làm nhiều năm.”
Nghỉ làm rồi? Ừm, nói rõ Giả Phi Chương mấy chục năm qua chưa từng mở tủ bảo hiểm... Trương Nguyên Thanh nói: “Tôi tới mở tủ bảo hiểm, đánh số là 0042.”
Nữ nhân viên tiếp tân nói: “Xin ngài đưa ra giấy chứng nhận có hiệu lực.”
Trong mắt Trương Nguyên Thanh hiện lên vòng xoáy trong suốt, “Cô đã xem giấy chứng nhận có hiệu lực của tôi.”
Nữ nhân viên tiếp tân hoảng hốt một phen, sau đó trên mặt tràn đầy nụ cười: “Mời, mời theo tôi!”
Cô dẫn Trương Nguyên Thanh tiến vào bên trong ngân hàng, gõ mở cửa phòng quản lí: “Quản lí, quý ngài này tới mở tủ bảo hiểm.”
Bảng hiệu ở cửa văn phòng là ngành nghiệp vụ rương bảo quản kho bạc.
Quản lí là người trung niên tóc vàng bụng phệ, đường mép tóc hơi cao, thức ăn giàu calo cộng thêm thiếu vận động, khiến dáng người hắn biến hình nghiêm trọng.
“Mở tủ bảo hiểm?” Quản lí trung niên vội vàng đứng dậy, dẫn Trương Nguyên Thanh ngồi xuống ở sô pha tiếp khách một bên.
Nhân viên tiếp tân rót hai ly nước ấm sau đó liền lui xuống.
Trương Nguyên Thanh nhấp một ngụm nước ấm, ánh mắt đảo qua ngực người trung niên, thẻ ở ngực viết “Carl Parker”, hắn cười nói: “Quản lí Parker, tôi là tới mở tủ bảo hiểm, tủ bảo hiểm đánh số 0042.”
Parker gật gật đầu: “Mời ngài đưa ra giấy chứng nhận.”
Khách hàng có thể kiểm tra cùng sử dụng tủ bảo hiểm của mình bất cứ lúc nào, nhưng mỗi lần mở ra tủ bảo hiểm đều cần mang theo bên người giấy chứng nhận, cùng ở sau khi mở ra tủ bảo hiểm ký tên ghi lại.
“Ông đã xem giấy chứng nhận của tôi rồi.” Trương Nguyên Thanh nhìn chằm chằm vào mắt quản lý Parker.
Người sau hoảng hốt một phen, tiếp đó đứng dậy nhiệt tình nói: “Ngài đi theo tôi.”
Trương Nguyên Thanh theo hắn rời khỏi văn phòng, vào sâu bên trong ngân hàng, ngồi thang máy xuống lòng đất, xuyên qua thông đạo tới kho bạc, Parker cùng một nhân viên ngân hàng lấy ra chìa khóa, mở ra cửa chống trộm dày tới 30 cm.
Cuối cùng mở ra một cánh cửa sắt, rốt cuộc tới đại sảnh tủ bảo hiểm cá nhân.
Tủ bảo hiểm nơi này tựa như tường gửi tro cốt của chùa miếu, một hàng lại một hàng.
Quản lí Parker dẫn theo Trương Nguyên Thanh tới khu vực số 00, đứng ở trước tủ bảo hiểm số 42, nói: “Mời ngài tự tiện.”
Dứt lời, lui ra ngoài.
Trương Nguyên Thanh đưa vào mật mã, sau đó ghé mặt về phía camera to bằng lỗ kim bên cạnh phím mật mã, vài giây sau, nghe thấy được tiếng nhắc nhở phân biệt mống mắt thành công.
Tủ mật mã số 0042 mở khóa.
Hắn lập tức mở ra tủ bảo hiểm, bên trong đặt một cái hộp gỗ vuông vắn.
“Cạch!”
Trương Nguyên Thanh mở ra hộp gỗ, thấy một khối đồng hình quạt, thể hoàn chỉnh của nó hẳn là một bàn tròn đồng xanh, tổng cộng chia làm bốn khối.
Mặt ngoài khối đồng hình quạt có khắc phù văn dạng nòng nọc, chỉ nhìn một cái, Trương Nguyên Thanh đã cảm giác đôi mắt choáng váng, ý thức lâm vào vòng xoáy thâm trầm, khó có thể giãy thoát.
Hắn vội vàng nhắm mắt, không tiếp tục quan sát, đồng thời cầm khối đồng trong tay, ý đồ đọc lấy tin tức vật phẩm.
Vài giây sau, Trương Nguyên Thanh mở mắt, ngẩn người.
Không có tin tức vật phẩm
“Kỳ quái, di vật giáo hoàng tất nhiên là vật phẩm linh cảnh, vì sao không có tin tức vật phẩm?”
Không có tin tức vật phẩm thì có chút đau đầu, bởi vì không thể định nghĩa đối với món đồ này, giống mảnh tàng bảo đồ của Ma Quân, trong tin tức vật phẩm trực tiếp đưa ra “tổng cộng sáu khối”, “kho báu Vũ Hóa tiên môn” các tin tức.
Phương hướng tầm bảo lập tức đơn giản rõ ràng.
“Có thể khiến đôi mắt mình choáng váng, liền nhất định không phải vật phàm, nhưng không có tin tức vật phẩm... Cái này chỉ có một loại giải thích, món đồ chơi này không phải vật phẩm linh cảnh, là người tu hành cổ đại lưu truyền tới nay.”
Trương Nguyên Thanh bỗng nhiên nhớ tới một lời đồn, giáo đình có được truyền thừa người tu hành cổ đại hoàn chỉnh, ở thời Trung Cổ tối tăm, kỵ sĩ giáo đình xung phong ở tuyến đầu đối kháng người sói, phù thủy, quỷ hút máu.
Cho nên giáo đình có được vật phẩm người tu hành cổ đại truyền thừa xuống, rất hợp lý.
“Cũng không biết di vật giáo hoàng là bản thân cái mâm đồng này, hay mâm đồng chỉ là chìa khóa, sau khi gom đủ có thể đạt được di vật giáo hoàng thật sự.”
Khối đồng hình quạt này rất rõ ràng là không trọn vẹn, không hoàn chỉnh.
Trương Nguyên Thanh lấy ra khối đồng hình quạt, đặt hộp gỗ về tủ bảo hiểm, xoay người rời khỏi đại sảnh.
Rời khỏi cao ốc ngân hàng, Trương Nguyên Thanh liên tục biến ảo tướng mạo vài lần, thay quần áo, dịch dung thành bộ dáng một soái ca tóc vàng, chưa quay về căn nhà gạch đỏ, mà là ngồi xe taxi, tới trị an tương đối hỗn loạn, di dân nhiều nhất Quận Kings.