Richardson là linh cảnh hành giả gia tộc Med bồi dưỡng, cũng là trợ lý của hắn, phụ trách ăn mặc ngủ nghỉ cùng làm việc, các phương diện.
Là người Brady tín nhiệm nhất.
Richardson tuổi chừng năm mươi, yên lặng nghe xong thiếu gia kể, nói:
“Thiếu gia, bọn hắn chỉ là một đám khỉ còn chưa khai hóa, không đáng ngài ra tay. Chấp hành quan đại nhân sẽ không muốn nhìn thấy ngài sinh ra xung đột với người của Ngũ Hành Minh.”
“Tôi biết.” Brady hít sâu một hơi, “Nhưng bọn họ dù sao cũng là người của Winnie Berent, chú có thể không nhìn những con kiến đó, bởi vì nhằm vào con kiến là vũ nhục thân phận của chú ấy, nhưng tôi phải làm chút gì đó.”
...
“Nhớ kỹ, ở New York, đàn ông dốc túi truyền thụ cùng cô gái đường hẻm hoan nghênh, đều cần cảnh giác.”
Trong văn phòng, Trương Nguyên Thanh ân cần dạy bảo đối với các Thánh Giả bang phái: “Nhất là nghề nghiệp Ái Dục đường hẻm hoan nghênh, các cô ấy chẳng những sẽ kẹp ngươi cả người như nhũn ra, còn có thể kẹp đến ngươi táng gia bại sản. Anh Gà Đỏ, anh là Hỏa Sư, tinh lực tràn đầy, nhất định phải chú ý tránh né.”
Anh Gà Đỏ không phục: “Thiên Hạ Quy Hỏa cũng là Hỏa Sư, sao cậu không nói hắn.”
Thiên Hạ Quy Hỏa thản nhiên nói: “So sánh với trả giá vượt mức, tôi càng thêm am hiểu áp chế dục vọng.”
“Cậu cũng chỉ tiếp nhận chơi miễn phí thôi.” Anh Gà Đỏ đánh trúng trọng tâm.
Chơi miễn phí quả thật không nên, dù sao một tấc quang âm một tấc vàng... Trương Nguyên Thanh đang muốn nói chuyện, chợt thấy ở cửa có đầu Viên Đình thò vào, trong ánh mắt lóe ra tò mò (hóng hớt).
“Gã này là ai? Vì sao các người đều nghe hắn.” Viên Đình hồ nghi nói.
Hắn chú ý Cú Mang này rất lâu rồi.
Cú Mang ra lệnh một tiếng, đám người Tôn Miểu Miểu liền lon ton vào văn phòng, Cú Mang ở bên máy nước uống uống nước, đám người Tôn Miểu Miểu liền ton ton tới gần.
Nghiễm nhiên là thú cưng của cả nhóm.
Một Thú Vương nho nhỏ không tiếng tăm gì, dựa vào đâu?
Mọi người quay đầu nhìn hắn một cái, đồng thanh nói: “Anh không cần biết, chúng tôi sẽ không nói cho anh.”
Viên Đình như bị sét đánh, vẻ mặt đau đớn ôm ngực, giống như người bị bệnh tim.
Lúc này, Tôn Miểu Miểu nắm cổ áo, run lên, nhìn xung quanh, nói: “Nóng quá, sao đột nhiên nóng lên rồi.”
Thiên Hạ Quy Hỏa cảm ứng: “Nhiệt độ không khí nhanh chóng tăng lên, trước mắt là 31 độ. Điều hòa thổi ra là gió nóng.”
Trời nóng bật gió nóng?
Thời tiết trung tuần tháng Mười vẫn nóng bức như cũ, rời khỏi máy lạnh không sao sống được.
Quan Nhã vội vàng bảo trợ thủ Siêu Phàm xem xét điều hòa, mới phát hiện điều hòa bị người ta chỉnh thành hình thức làm nóng, nút điều tiết, mở cũng bị phá hư.
Tìm lễ tân của Thiên Phạt sửa chữa, lễ tân mặt đầy nụ cười đáp ứng, nhưng nhân viên sửa chữa chậm chạp không đến.
Ngay tại lúc đám người Ngũ Hành Minh nóng toát mồ hôi đầy người, khu vực làm việc này lại mất điện.
Máy tính không mở được, công việc trong tay không làm được nữa, khu vực làm việc lại oi bức, nhân viên sửa chữa trước sau không thấy bóng dáng, Quan Nhã liền dẫn theo mười tám người của đoàn đội đến khu vực hoạt động, vừa xài ké điều hòa, vừa thúc giục lễ tân liên hệ nhân viên sửa chữa.
Nhưng lễ tân trước sau như một cười đáp ứng, trước sau như một mặc kệ mọi chuyện.
Thế này còn chưa xong, ngay tại lúc thành viên Ngũ Hành Minh lửa giận đầy mình, có kẻ gây chuyện đã tới.
Hai kẻ mặc áo sơ mi, cúc áo ở cổ áo mở ra, lộ ra bộ ngực cường kiện, tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay tráng kiện, rất có khí chất côn đồ áo sơmi.
Hai thành viên Thiên Phạt tính mục đích rõ ràng đi đến, liếc xéo nhìn thành viên Ngũ Hành Minh đứng đầy khu nghỉ ngơi, hùng hổ nói:
“Oh, my god, khu nghỉ ngơi bị một đám nước ngoài không văn hóa không tố chất chiếm lĩnh, nơi này là khu vực công cộng, không phải khu làm việc của các người, mời cút về đi!”
Một Thám Báo của Ngũ Hành Minh nhẫn nại tiến lên, giải thích: “Rất xin lỗi, điều hòa khu vực làm việc của chúng tôi hỏng rồi, điện cũng cúp...”
Còn chưa dứt lời, đã bị một thành viên Thiên Phạt khác hung hăng đẩy một phát, “Cút về đi! Các người cái lũ không có tố chất này, linh cảnh hành giả đại khu thứ hai đều là cứt.”
Thám Báo kia lảo đảo một cái lui về phía sau, suýt nữa ngã xuống.
Trên mặt hắn đầy lửa giận, lại giận mà không dám nói gì, dù sao đây là địa bàn của người ta, hơn nữa Thiên Phạt làm tổ chức chính phủ mạnh nhất đương thời, bá đạo, cường thế đã một thế kỷ.
Trong lòng quan phương hành giả của Ngũ Hành Minh có nỗi sợ bẩm sinh, đầu không ngẩng nổi lưng không thẳng nổi, tự cảm thấy kém một bậc.
Hiển nhiên là có người đang nhằm vào bọn họ!
Các Siêu Phàm hành giả Ngũ Hành Minh vừa nghẹn khuất vừa giận dữ, lại tìm không thấy cấp trên có thể làm chủ.
“Trong WC luyện nhảy cao —— quá lắm rồi!” Ngoài thân Anh Gà Đỏ bùng nổ ánh lửa, như đạn pháo bắn ra, lao về phía hai tên Phong Pháp Sư của Thiên Phạt.
Hắn nhịn rồi lại nhịn, nhịn không được nữa.