Khóe miệng Thiên Hạ Quy Hỏa giật: “Tiệc còn chưa bắt đầu, anh chú ý chút, đừng làm mất mặt.”
Trợ lý Emma mỉm cười: “Anh ta là Hỏa Sư, đừng có yêu cầu cao như vậy đối với anh ta.”
Khóe miệng Thiên Hạ Quy Hỏa giật giật lần nữa, cảm giác bị kỳ thị.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tiệc rất nhanh nghênh đón nhóm khách nhân đầu tiên, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu lam nhạt, tuổi chừng bốn mươi, tóc ngắn màu vàng đậm chải ngược lên, thái dương, chòm râu cắt tỉa sạch sẽ chỉnh tề, khóe mắt có nếp nhăn mờ nhạt, toàn thân đều lộ ra sự tinh xảo.
Emma bưng ly rượu đi đến bên cạnh đám người Quan Nhã, ánh mắt nhìn về phía trước, cười nói:
“Hắn là Reyleigh Eugene, chấp sự cao cấp của Công Hội Thương Nhân, phái Lợi Ích!”
“Phái Lợi Ích?” Trương Nguyên Thanh hỏi ngược lại một câu.
“Công Hội Thương Nhân chia làm phái Thành Tín cùng phái Lợi Ích, phái Thành Tín tuân thủ nghiêm ngặt tinh thần khế ước, chú ý thành tín là gốc rễ. Tư tưởng của phái Lợi Ích là ‘Chỉ ích lợi vĩnh hằng’, bọn họ chưa từng chú ý thành tín, chỉ theo đuổi ích lợi, cho dù là làm ăn nghề nghiệp tà ác, bọn họ cũng làm.” Emma cười giải thích:
“Reyleigh Eugene là một trong những nòng cốt của phái Lợi Ích.”
Cho nên trong phái Lợi Ích, nhất định sẽ xuất hiện phản đồ nha... Trương Nguyên Thanh thầm nhủ.
Trợ lý Emma dẫn theo mọi người đi lên đón, sau khi giới thiệu lẫn nhau, trong đôi mắt màu lam nhạt của vị nòng cốt phái Lợi Ích này lóe ra khôn khéo con buôn, trên mặt tràn đầy nụ cười nói:
“Tôi là một thương nhân, thương nhân chỉ hướng về lợi, chỉ cần trả được tiền, bất luận kẻ nào cũng là Thượng Đế của tôi, các vị có nhu cầu gì, có thể tìm tôi.”
Reyleigh Eugene cười tủm tỉm nói: “Ví dụ như, một ít tin tức của Julian Med. Tin tức này tôi có thể tặng miễn phí cho các vị.”
Trương Nguyên Thanh vốn định từ chối lấy lệ, vừa nghe có cơ hội chơi miễn phí, liền nói: “Vậy chúng ta liền rửa tai nghe cẩn thận.”
“Rửa tai nghe cẩn thận? Ha ha, cậu rất biết nói chuyện, cậu tên gì tới, ồ, Cú Mang đúng không?” Reyleigh Eugene hơi nghiêng người, thấp giọng nói:
“Julian Med ở tổng bộ Thiên Phạt danh tiếng phân hóa hai cực, hắn từng bị bộ kiểm sát của tổng bộ lấy tội danh cấu kết nghề nghiệp tà ác, nhận nghề nghiệp tà ác hối lộ điều tra, ở trong mắt một ít nhân sĩ chính phái, hắn là kẻ không làm tròn trách nhiệm. Khuyết điểm của hắn là thù dai, hẹp hòi, có thù tất báo, phong lưu háo sắc.
“Nhưng hắn tương tự cũng có ưu điểm, năng lực chấp hành rất mạnh, thiên phú rất cao, ở phương diện khống chế cấp dưới cùng kết giao quan hệ, hắn là cường giả xuất sắc, trong mắt cấp dưới cùng bạn bè, hắn là một lãnh đạo giảng nghĩa khí, nguyện ý ra mặt thay cấp dưới cùng bạn bè, tựa như...”
Hắn nhìn lướt qua đám người Ngũ Hành Minh, cười cười, vẻ mặt đầy biểu cảm “Các người hiểu đó”.
Quan Nhã cười nói: “Đa tạ nhắc nhở, có cơ hội nhất định hợp tác.”
Sau khi hai bên hàn huyên vài câu, Reyleigh Eugene mang theo cấp dưới đi về phía bàn ăn, thưởng thức mỹ thực cùng rượu nước.
Không bao lâu, lại nghênh đón một đám khách nhân, đi ở phía trước là một quý cô chocolate đen mặc váy dài đậm màu.
Quý cô này da đen gợi cảm, môi cũng dày gợi cảm, gò má gầy, xương gò má nhô ra, mái tóc màu đen lại bóng mượt, búi lên cao cao.
“Quý cô Dubagan Ball, chấp sự cao cấp Công Hội Thương Nhân, phái Thành Tín.” Emma giới thiệu.
Quý cô da đen mặc lễ phục sẫm màu nhìn Reyleigh Eugene nơi xa, nhún nhún vai, trêu chọc nói:
“Tôi đoán Reyleigh Eugene vừa mới nói là: Chỉ cần làm ăn với tôi, vậy chính là Thượng Đế của tôi.
Oh my god, bọn họ thật sự là một đám không có tố chất nghề nghiệp, danh tiếng cùng tinh thần khế ước là thứ quan trọng nhất của thương nhân.”
Quan Nhã mỉm cười gật đầu: “Quý cô Ball, cách nghĩ của tôi giống với ngài. Mặt khác, trình độ tiếng Trung của ngài thật tốt.”
“Cảm tạ ca ngợi, tinh thông ngôn ngữ nhiều quốc gia, là tố chất một thương nhân nhất định phải có.” Quý cô Ball nhoẻn miệng cười, hướng về Quan Nhã nhích lại gần, thấp giọng nói:
“Julian Med không dễ đối phó, nhưng hắn là công tử phong lưu có tiếng, quý cô xinh đẹp giống như cô, chỉ cần một ly rượu, liền có thể dập tắt lửa giận của hắn, người Hoa các vị không phải có câu là... Ừm, biến chiến tranh thành tơ lụa.”
Nụ cười Quan Nhã không thay đổi: “Cổ vũ quý cô sử dụng sắc đẹp, cũng không phải là phẩm đức tốt đẹp.”
Ball thu lại nụ cười, nhún nhún vai: “Theo đuổi ích lợi, tránh né phiêu lưu, mới là phẩm đức thương nhân nên có.”
Vẻ mặt cô nháy mắt trở nên lạnh nhạt, không để ý tới thành viên Ngũ Hành Minh nữa, dẫn cấp dưới đi thẳng về phía trước.
Vành tai Trương Nguyên Thanh khẽ động, nghe thấy Dubagan Ball nói: “Những người Hoa này cuồng vọng ngạo mạn, không nghe vào tai khuyên bảo thiện ý, dùng lời chính bọn họ để nói, cái này gọi là không biết tốt xấu!”
Bốn chữ “Không biết tốt xấu”, cô nói là tiếng Trung.