“Tôi đã gửi mail cho tổng bộ báo cáo tình hình Channing Loo làm phản, buổi chiều hôm nay chuyên viên tổng bộ sẽ đến New York bổ khuyết chiến lực Chúa Tể để trống, chờ sau khi Sean Dmitry quay về, bàn giao Channing Loo cho hắn, tôi liền đi nhà tổ phụ trốn năm ngày, chờ trả giá bị mù trôi qua.” Winnie nói!
“Vội như vậy?” Trương Nguyên Thanh nói: “Vì sao không đợi chuyên viên đến đây lại về nhà.”
Hắn lo lắng Sean Dmitry cướp công lao của Winnie.
Chỉ Sát cung chủ nằm nghiêng ở sô pha bỗng bật cười một tiếng: “Bởi vì chuyên viên tổng bộ Thiên Phạt phái tới là Kriste Gustav!”
Kỵ Sĩ đơn truyền bổ sung nói: “Tình địch của Winnie.”
Trương Nguyên Thanh ý vị sâu xa ồ một tiếng: “Cho nên không muốn gặp cô ta.”
Winnie phía sau bàn làm việc cái trán trơn bóng nổi lên gân xanh, khuôn mặt xinh đẹp giống như ngưng đọng một tầng sương lạnh.
Kỵ Sĩ đơn truyền rời khỏi cửa sổ sát đất, đi tới vươn tay, “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tôi tên Tiêu Dao Kiếm Tiên.”
... Trương Nguyên Thanh đưa tay bắt một cái. Có nháy mắt như vậy hắn hoài nghi Địch Thái nhìn thấu ngụy trang của mình, nhận ra Cú Mang chính là Tiêu Dao Kiếm Tiên, nhưng cảm ứng cảm xúc đối phương một phen, phát hiện gã này thuần túy chính là ngứa da.
“Winnie nói anh muốn gặp tôi?” Địch Thái đi thẳng vào vấn đề nói.
Trương Nguyên Thanh cũng không nói lời thừa: “Tôi đại biểu Phó Thanh Dương trưởng lão muốn bàn vụ làm ăn với anh.”
Phó Thanh Dương... Địch Thái nheo mắt, trong lòng có dự cảm.
“Kho báu giáo đình?”
“Không sai!” Trương Nguyên Thanh vừa gật đầu, đã bị Địch Thái chen ngang.
“Đợi một chút, làm ăn quan trọng như vậy, bàn bạc trước mặt người ngoài thật sự được không?”
Hắn hướng về Winnie bĩu môi ra hiệu có người ngoài, sau đó cao giọng nói: “Bộ trưởng Winnie, tôi nói là Nhạc Sĩ mặc váy đỏ này.”
Winnie nếu có thể thấy, nhất định sẽ nhịn không được đánh hắn... Trương Nguyên Thanh từ ô vật phẩm lấy ra hai đôi tai nghe điện thoại màu đen.
“Đeo nó lên trao đổi.”
Địch Thái tò mò tiếp lấy tai nghe điện thoại đeo lên, rất nhanh liền nghe thấy tiếng của Cú Mang: “Chuyển hóa ý nghĩ thành giọng nói, trong lòng anh nghĩ cái gì, tôi đều có thể nghe được.”
Địch Thái chuyển động suy nghĩ: “Nói đi, Phó Thanh Dương muốn hợp tác như thế nào? Nghe trước một chút.”
“Ngài Địch Thái, trước khi hợp tác tôi muốn xác định với anh một việc trước.” Trương Nguyên Thanh nhìn chằm chằm đối phương, “Trong tay anh có phải có tàng bảo đồ của kho báu giáo đình hay không?”
Con ngươi Địch Thái giống như gặp ánh sáng mạnh chợt co rụt lại, “Anh làm sao mà biết được?” Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc.
“Phó trưởng lão nói cho tôi, về phần hắn là như thế nào biết, anh có thể hỏi hắn?” Trương Nguyên Thanh nhẹ nhàng đẩy trách nhiệm cho Phó Thanh Dương.
Ánh mắt Địch Thái sắc bén nhìn chằm chằm hắn lâu đến mười mấy giây, lại khôi phục tư thái bất cần đời, “Chậc, không hổ là kẻ cầm quyền trẻ tuổi nhất của Ngũ Hành Minh từ trước tới nay, thủ đoạn khó lường. Không sai, tôi quả thật có tàng bảo đồ, một trong những truyền thừa của Kỵ Sĩ chính là thủ hộ tàng bảo đồ, tôi không có khả năng khi sư diệt tổ, mang bảo tàng giáo đình chia sẻ với người ngoài.”
Trương Nguyên Thanh trực tiếp bỏ qua lời của hắn, như là lẩm bẩm tự nói: “Bốn mảnh vỡ, một khối ở trong tay anh, một khối ở trong tay Phó trưởng lão, hai khối khác phân biệt ở mê cung lão Berent cùng trên tay Thánh Giả Thông Thiên Giáo Chủ của Công Hội Thợ Săn.”
“Nếu anh đáp ứng hợp tác cùng hưởng bảo tàng, tôi sẽ giúp đỡ anh từ trong mê cung lấy được mảnh vỡ. Anh hẳn là rõ cho dù là Chúa Tể, cũng rất khó một mình một ngựa xông vào mê cung, khối kia trên người Thông Thiên Giáo Chủ, Ngũ Hành Minh xử lý thay anh.”
Chuyện Địch Thái và Winnie hợp tác, cùng với mê cung lão Berent giấu mảnh vỡ Thánh Bàn, Chỉ Sát cung chủ đã từng nói trong tin nhắn, mà tình báo về lão Berent, hắn ở trên đường đến đã hướng Rayleigh Eugene của phái lợi ích Công Hội Thương Nhân trả tiền mua.
Địch Thái trầm mặc.
Trương Nguyên Thanh rèn sắt khi còn nóng, “Trong bảo tàng giáo đình có vật phẩm cấp Bán Thần nghề nghiệp Kỵ Sĩ, món đồ đó thuộc về anh, anh sẽ trở thành Kỵ Sĩ Bán Thần duy nhất đương thời, về sau trời nóng mặc áo lông chồn cũng không có ai sẽ cho rằng anh là ngu ngốc.”
Địch Thái rốt cuộc động lòng, “Thành giao.”
Sau đó hắn phản ứng lại. “Đợi một chút, không đúng, anh cảm thấy tôi mặc áo lông chồn rất ngu ngốc?”
“Không ngu ngốc chút nào, tôi thậm chí cảm thấy rất soái.” Trương Nguyên Thanh tâm tình vui vẻ đáp lại.
Xử lý xong Kỵ Sĩ đơn truyền, hắn nhìn về phía Chỉ Sát cung chủ. “Cung chủ, tới phiên cô rồi.”
Chỉ Sát cung chủ chỉ chỉ tai nghe điện thoại, Trương Nguyên Thanh lắc đầu: “Không cần, chia sẻ tình báo thích hợp, có lợi cho hợp tác sâu sắc thêm.”
Ngụ ý chính là chia sẻ tình báo với Kỵ Sĩ đơn truyền và bộ trưởng Winnie. Địch Thái cùng Winnie nhất thời nhìn lại. Chỉ Sát cung chủ trầm ngâm vài giây, ngồi dậy, nói: “Bộ trưởng Winnie, cô là từ khi nào biết về Minh Ước Tự Do?”