“Sau sự kiện Minh Vương.” Winnie trả lời.
“Cũng chính là nói, trước khi cha đẻ của Minh Vương bị đánh gục, Minh Ước Tự Do che giấu rất tốt, dù là bộ trưởng Winnie thủ tịch kiểm sát quan như vậy, cũng chưa bao giờ nghe nói. Một thế kỷ qua, bọn họ vẫn luôn ẩn núp.”
Tuy không biết cô vì sao nói vậy, Winnie phối hợp gật đầu.
“Chỉ là tùy tiện thảo luận một phen, không cần nghiêm túc như vậy.” Chỉ Sát cung chủ nói: “Channing Loo nói cho tôi biết, hắn có thể ẩn núp ở Thiên Phạt không bị phát hiện là vì tiếp nhận bí ẩn phù hộ của Linh Thác, điều này làm tôi ý thức được Minh Ước Tự Do cũng không có thủ đoạn cài vào gián điệp quy mô lớn, lại có thể không bị phát hiện, bằng không sẽ không cần xin Linh Thác giúp đỡ.”
“Linh Thác là ai?” Kỵ Sĩ đơn truyền nói chen vào.
“Thủ lĩnh Ám Dạ Mân Côi, Thần Dạ Du cấp Bán Thần, con tria Thái Nhất môn chủ.” Trương Nguyên Thanh thuận miệng trả lời, sau đó liền thấy Winnie cùng Địch Thái lộ ra vẻ mặt ‘lão tử chấn động tới mức con cá khô nhỏ cũng đánh rơi’.
“Tuy chia sẻ tình báo có lợi tăng mạnh hợp tác, tình báo quan trọng như vậy, tôi có phải cần trả chút tiền mới nói thông hay không?” Địch Thái từ trong túi lấy ra mấy đồng tiền xu, thông qua phương thức dời đi chú ý để bình ổn cảm xúc rung động trong lòng.
Thương nhân tài sản chục tỷ chỉ cho chút này? Trương Nguyên Thanh xua tay: “Anh giữ lại mua Hamburger cùng gà rán đi, cung chủ cô tiếp tục nói.”
Chỉ Sát cung chủ gật gật đầu: “Cậu hẳn là biết, hơn hai mươi năm trước La Bàn Quang Minh chính là Minh Ước Tự Do cố ý tung ra, cuối cùng, mảnh vỡ trung tâm của la bàn bị tổ chức Tiêu Dao đạt được. Sau nữa, Linh Thác làm một trong những thành viên tổ chức Tiêu Dao biến thành kẻ sa ngã, tấn thăng Bán Thần, nắm giữ Thái Âm, Minh Ước Tự Do từ đó về sau có được thủ đoạn che giấu gián điệp, tất cả cái này sẽ quá khéo hay không?”
Vẻ mặt Trương Nguyên Thanh thay đổi: “Cô là nói... Tổ chức Tiêu Dao đạt được mảnh vỡ la bàn là Minh Ước Tự Do một tay thao túng? Bao gồm Linh Thác trở thành kẻ sa ngã cũng ở trong tính kế của Minh Ước Tự Do?”
Cung chủ gật gật đầu.
“Điều đó không có khả năng!” Trương Nguyên Thanh cảm thấy sức tưởng tượng của cung chủ quá lớn, tổ chức Tiêu Dao bốn vị Chúa Tể đỉnh phong còn có một vị hội trưởng cấp Bán Thần làm minh hữu, đoàn thể như vậy sao có khả năng bị tính kế? Hơn nữa Linh Thác sa ngã là vì tiếp xúc bí mật trung tâm của linh cảnh, bị thần bí nguyền rủa.
Bốn thành viên tổ chức Tiêu Dao đều bị ô nhiễm.
Chỉ Sát cung chủ khoanh tay, nghiêm mặt nói: “Cậu nghĩ tới chưa, bốn người đều bị nguyền rủa, vì sao chỉ Linh Thác sa ngã? Vị kia khô tọa cổ miếu hai mươi năm không phải càng dễ dàng sa ngã hơn sao?”
Trương Nguyên Thanh lập tức ngây người, mở miệng ra muốn phản bác, nhưng cái gì cũng nói không nên lời.
Winnie vẻ mặt đầy ngẩn ngơ, cô đã nghe được cái gì?
Minh Ước Tự Do chủ đạo tranh đoạt La Bàn Quang Minh, thậm chí ở trong chiến đấu Bán Thần cũng xuất hiện chủ đạo quyền sở hữu la bàn, thuận lợi chế tạo ra một vị Thái Âm Chi Chủ, từ đó về sau Minh Ước Tự Do có thủ đoạn che giấu gián điệp?
Đây là năng lực bố cục thế nào?
Địch Thái yên lặng đặt đồng tiền xu ở trên bàn trà, một đồng giao cho Chỉ Sát cung chủ, một đồng giao cho Cú Mang.
Trương Nguyên Thanh, một mình suy tư vài giây, cho rằng khả năng rất thấp.
Cung chủ suy đoán thành phần sức tưởng tượng bay xa lớn hơn nữa, đương nhiên, cho dù thực là như thế, nhiều lắm cũng chỉ biết một ít nội tình của chuyện cũ năm xưa, vô ích với hiện trạng.
Kỵ Sĩ đơn truyền cùng cung chủ kết thúc nói chuyện với nhau.
Hắn cuối cùng nhìn về phía Winnie Berent, nói: “Bộ trưởng Winnie, Phó trưởng lão cũng muốn làm một vụ giao dịch với cô.”
“Phó trưởng lão của các người là nghề nghiệp Thương Nhân hay Thám Báo?” Địch Thái vểnh tai.
Winnie ánh mắt trống rỗng gật đầu: “Giao dịch thế nào?”
“Ma Quân có tặng cho cô một mảnh vỡ tàng bảo đồ hay không?” Trương Nguyên Thanh rốt cuộc hỏi ra vấn đề quan tâm đã lâu.
Winnie trầm mặc, chưa trả lời.
Trương Nguyên Thanh thầm nghĩ, quả nhiên ở trên người cô ấy, dựa theo tính cách của Winnie, nếu mảnh vỡ bảo tàng không ở trong tay cô ấy, sẽ gọn gàng dứt khoát báo cho biết.
Lúc này trầm mặc nói rõ không muốn làm vụ giao dịch này.
Trương Nguyên Thanh nói: “Chìa khóa bảo tàng Ma Quân chúng tôi phụ trách tập hợp đủ, đến lúc đó một phần sáu bảo tàng thuộc về cô. Bộ trưởng Winnie, cô cũng không muốn đồ vật của Ma Quân vĩnh viễn phong tồn ở trong linh cảnh chứ?”
Winnie suy tư một lát, lạnh nhạt nói: “Tôi đáp ứng vụ giao dịch này, nhưng có cái điều kiện, tôi muốn loa Miêu Vương.”
“Loa Miêu Vương?” Trương Nguyên Thanh làm bộ mình cái gì cũng không biết: “Loa Miêu Vương nào?”