Sau cánh cổng sắt nghệ thuật khắc hoa tinh xảo đẹp đẽ, là một khoảng sân lớn có thể xưng là lâm viên, thông qua cải tạo vận dụng đối với hoa cỏ cây cối, núi giả, ao hồ các cảnh vật, thông qua xây dựng kiến trúc cùng bố trí đường vòng cung các loại con đường, khiến hoàn cảnh sân nhà lịch sự tao nhã.
Một tòa biệt thự ba tầng cao lớn, nằm giữa cảnh đẹp “lâm viên” vờn quanh.
Chậc chậc, không hổ là công tử ca nhà tư bản vạn ác... Trương Nguyên Thanh ghen tị cảm khái, so sánh, chính hắn một người dân bản xứ Tùng Hải gia cảnh giàu có, quả thực là nhà chỉ có bốn bức tường, nghèo khố rách áo ôm.
Chị gái từ trong túi áo gió lấy ra thẻ vào cổng, quét qua cổng sắt nghệ thuật, dẫn Trương Nguyên Thanh đi vào.
Xuyên qua đường mòn trải đá cuội, xuyên qua vườn hoa trăm hoa đua sắc, Trương Nguyên Thanh thuận lợi tiến vào đại sảnh biệt thự.
Chỉ thấy trong đại sảnh trải sàn đá cẩm thạch sáng bóng có thể soi gương, trong trang hoàng phong cách xa hoa lộ ra thanh lịch, đối diện cửa là cầu thang hai lối lên, ba em gái tai thỏ ở trong phòng khách quét dọn vệ sinh.
Hả? Em gái tai thỏ? Trương Nguyên Thanh sững sờ.
Nơi này vì sao sẽ có em gái tai thỏ?
Lúc này, chị gái dẫn hắn vào biệt thự cởi áo gió, lộ ra đồng phục em gái tai thỏ màu đen khêu gợi, gồm một đôi tai màu trắng đeo ở trên đầu, mỉm cười nói:
“Bách phu trưởng ở trên lầu chờ ngài, đi theo tôi.”
Trong giây lát, cô liền từ một ngự tỷ đoan trang, chuyển biến thành em gái mặc đồng phục ngực bự mông cong, eo nhỏ chân dài.
Tới lầu hai, em gái tai thỏ đưa hắn tới cửa thư phòng, dịu dàng nói:
“Bách phu trưởng ở bên trong chờ ngài.”
Dứt lời, liền lui xuống.
Trương Nguyên Thanh giơ tay lên, gõ lên cửa phòng sách hai cánh.
“Tiến vào.” Bên trong truyền đến tiếng của Phó Thanh Dương.
Cửa gỗ hai cánh không khóa, Trương Nguyên Thanh nhẹ nhàng đẩy ra, cảnh vật trong phòng sách chiếu vào trong tầm nhìn, so với nói là phòng sách, không bằng nói là phòng tiếp khách.
Thảm đỏ phủ kín phòng sách rộng rãi, có sô pha bằng gỗ đắt đỏ, giá để đồ cổ, giá sách, trên tường treo bức tranh, khôi giáp, kiếm sắt kiểu dáng Âu Tây, kiếm cổ kiểu Trung Quốc...
Phó Thanh Dương ngồi ở trước bàn đối diện cửa lớn, sau lưng không phải giá sách, mà là một bức tranh chân dung chính hắn.
Quan Nhã nói không sai, quả thật rắm thối... Trương Nguyên Thanh đi qua thảm thật dài, dừng trước bàn, nói:
“Bách phu trưởng.”
“Ừm!” Phó Thanh Dương vẻ mặt lạnh nhạt gật đầu.
Có một số người mặt ngoài cao ngạo lạnh lùng cấm dục, sau lưng thế mà lại nuôi em gái tai thỏ... Trương Nguyên Thanh liếc hắn một cái, trong lòng lẩm bẩm.
Phó Thanh Dương nói: “Hạ Hầu Thiên Nguyên nhốt ở tầng hầm ngầm, đợi lát nữa tôi dẫn cậu qua đó.”
“Cứ như vậy giết hắn, thật sự không có vấn đề sao?” Trương Nguyên Thanh hỏi.
Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Trước không nói những việc kia hắn làm, riêng là cấu kết tổ chức bí ẩn, đã đủ giết hắn một trăm lần. Chờ sau khi cậu hỏi linh, tôi sẽ bắt Hạ Hầu Tân, xử tử theo luật, sau đó là Hạ Hầu Trì, nhưng hắn bị nhốt ở vườn bách thú của Cẩu trưởng lão, cần xin.”
Không thể không nói, vị bách phu trưởng Bạch Hổ binh chúng này, quả thật sát phạt quyết đoán. Trong lòng Trương Nguyên Thanh cảm khái, lại yên lặng bổ sung: Đáng tiếc là tên háo sắc.
Khoảnh khắc nhìn thấy những em gái tai thỏ kia, Trương Nguyên Thanh tưởng tượng kịch tình, DNA cũng thiếu chút nữa kích động.
Lúc này, Phó Thanh Dương nhíu mày: “Cậu có ý kiến đối với tôi?”
A? Trương Nguyên Thanh ngẩn ra, liên tục lắc đầu: “Không có không có, Bách phu trưởng anh minh thần võ.”
“Cậu có.”
“Không có.”
“Cậu có che dấu gì đều là phí công.”
Cái này . . Trương Nguyên Thanh thấy thế, liền không giả bộ nữa mà nói thẳng:
“Thuộc hạ chỉ là không nghĩ tới Phó bách phu trưởng kim ốc tàng kiều, không hổ là Bách phu trưởng, khẩu vị chính là xuất chúng, không giống tôi, chỉ thích chân dài mang tất chân, đam mê đơn bạc.”
Khóe mắt Phó Thanh Dương run rẩy một phen, lặng lẽ vài giây, giải thích:
“Các cô ấy là người hầu trong biệt thự, chỉ phụ trách việc nhà cùng ăn uống.”
A? Chỉ phụ trách việc nhà cùng ăn uống? Em gái tai thỏ là dùng như vậy sao? Trương Nguyên Thanh vô cùng đau đớn.
Dọc theo cầu thang đi xuống, Trương Nguyên Thanh đi theo phía sau Phó Thanh Dương, đi tới tầng hầm thứ hai.
Quy cách tầng hầm thứ hai tương tự khách sạn, hai bên hành lang trải thảm đỏ, là những gian phòng giam.
Hắn vì sao phải bố trí địa lao ở nhà? Là sở thích cá nhân, hay là sở thích của Bạch Hổ binh chúng? Trương Nguyên Thanh tò mò nhìn chung quanh.
Hệ thống thông gió vận chuyển tốt, khiến tầng hầm ngầm vẫn duy trì không khí thông thoáng. Phó Thanh Dương tới trước một cánh cửa sắt, quẹt diêm, châm một điếu thuốc, xuyên thấu qua cửa hàng rào, nhìn phòng giam.
Theo ánh mắt hắn, Trương Nguyên Thanh nhìn vào trong phòng.