Hạ Hầu Thiên Nguyên đeo gông xiềng sắt thép, trên cổ đeo gông gỗ, ngồi ở bên giường đơn. Khí sắc của hắn thoạt nhìn không tệ, nghĩ hẳn ở nơi này không thiếu ăn thiếu mặc.
Cùm cùng gông gỗ hẳn đều là đạo cụ, bằng không không nhốt được một Linh cảnh hành giả cấp 3... Trương Nguyên Thanh đánh giá Hạ Hầu Thiên Nguyên.
Sớm nghe thấy tiếng bước chân, hắn ánh mắt ác độc trừng lên nhìn hai kẻ thù ở cửa, cuối cùng đặt ở trên người Trương Nguyên Thanh, cười lạnh nói:
“Ô, tới thăm cha con à. Cha sống tốt lắm, chờ về sau ra ngoài, sẽ mang con đứa bất hiếu này lột da rút gân.”
Hắn sau đó nhìn về phía Phó Thanh Dương, hầm hừ nói: “Phó Thanh Dương, mày có thể nhốt tao bao lâu? Bố mày là dòng chính Hạ Hầu gia, những chứng cứ kia mày sưu tập, nhiều nhất nhốt tao vài năm, chờ tao tấn thăng Thánh giả cảnh, Hạ Hầu gia nhất định sẽ cứu tao ra ngoài.”
Cho dù ở trong nhà giam, hắn cũng không hề sợ hãi.
Hạ Hầu Thiên Nguyên tiếp nhận việc gặp hạn, nhưng lại như thế nào? Nhiều nhất bị nhốt vài năm, mà nếu là hắn ở trong phó bản giết chóc cỡ lớn giữa năm hoặc cuối năm tấn thăng Thánh giả, gia tộc chắc chắn toàn lực vận hành thao tác, đưa hắn ra ngoài.
Tuy phe phái khác của gia tộc hận chỉ mong hắn chết, nhưng mội khi trở thành Thánh giả, tộc lão khẳng định sẽ bảo vệ hắn.
Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Hạ Hầu gia các người ngàn dặm xa xôi chạy tới Tùng Hải, chỉ là vì báo thù cho Hạ Hầu Thiên Vấn?”
Hạ Hầu Thiên Nguyên cười lạnh không nói.
Trương Nguyên Thanh đảm nhiệm nhân vật đâm chọc, nói: “Tôi cảm thấy có mưu đồ khác.”
Phó Thanh Dương liếc hắn một cái, ánh mắt nhàn nhạt: “Ồ? Nói xem thế nào.”
Trương Nguyên Thanh nói: “Tôi cho rằng, Chỉ Sát cung chủ vô cùng có khả năng từ chỗ Hạ Hầu Thiên Vấn, đã đạt được bí mật nào đó, cho nên Hạ Hầu Trì mới sẽ dẫn theo thế lực dòng chính tới Tùng Hải, đây là vì giết người diệt khẩu.”
Phó Thanh Dương “bừng tỉnh đại ngộ”: “Vậy cậu cảm thấy, đây là bí mật thế nào?”
Trương Nguyên Thanh: “Ví dụ như, Hạ Hầu Trì một nhánh này, âm thầm cấu kết Hoa Hồng Đêm Tối.”
Hạ Hầu Thiên Nguyên nghe đến đó, con ngươi kịch liệt co rút lại, kiêu ngạo cuồng vọng trên mặt, bị kinh ngạc cùng dại ra thay thế.
Không, điều đó không có khả năng, bọn họ sao có khả năng biết... Trong lòng Hạ Hầu Thiên Nguyên nhấc lên sóng gió.
“Tao không biết bọn mày đang nói cái gì.” Hạ Hầu Thiên Nguyên nhanh chóng vượt qua cảm xúc, lại là một tư thái nhàn nhã: “Như thế nào, muốn gán tội cho người khác? Hạ Hầu gia tao tuy không bằng Phó gia, cũng không cho Phó Thanh Dương mày không kiêng nể gì bôi đen hãm hại như vậy.”
Phó Thanh Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt xan mét của đối phương, từ trong túi móc ra thẻ cửa, đưa cho Trương Nguyên Thanh.
“Tít tít!”
Trương Nguyên Thanh tiếp nhận the cửa quét mở khóa cửa.
Cùng lúc hắn bước vào phòng giam, đưa tay chộp một cái vào khoảng không, móc ra một con dao dài 40 cm, lấp lánh ánh sáng lạnh.
Hạ Hầu Thiên Nguyên biến sắc, ánh mắt bồi hồi ở con dao cùng trên mặt Trương Nguyên Thanh, chấn động giận dữ nói:
“Mày, mày muốn làm gì? !”
Trương Nguyên Thanh nhếch miệng cười nói: “Giết mày, hỏi linh!”
Sắc mặt Hạ Hầu Thiên Nguyên cứng lại, tiếp đó điên cuồng hẳn lên, giống như con mèo xù lông, giận dữ rống lên:
“Mày dám giết tao? Nguyên Thủy Thiên Tôn, mày dám giết tao?”
“Tao là con cháu Hạ Hầu gia, cha tao là dòng giống của lão tổ tông, mày giết tao, Hạ Hầu gia sẽ không tha cho mày.”
“Mày tính là cái gì, mày một tên hành giả ti tiện, làm sao dám giết tao!”
Trương Nguyên Thanh đi từng bước tới, sắc mặt Hạ Hầu Thiên Nguyên từ phẫn nộ đến sợ hãi, vội vàng nói:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn, mày đừng bị Phó Thanh Dương lợi dụng, hắn là đang lợi dụng mày đó, mâu thuẫn của chúng ta không phải không thể điều hòa, mày đừng để bị lợi dụng!”
“Tao cảm thấy, kẻ tâm thuật bất chính giống như mày, vẫn là chết rồi càng tốt hơn.” Trương Nguyên Thanh đi đến phía sau hắn, một bàn tay nâng mặt lên, lộ ra cái cổ, một bàn tay khác cầm con dao, nhẹ nhàng cứa một cái lên động mạch cổ.
Máu tươi trào ra như suối phun, nhuộm lên ở bức tường, mặt sàn màu đỏ thê lương.
Đặc tính đổ máu của Lưỡi Dao Khát Máu tăng tốc hiệu quả này.
Hạ Hầu Thiên Nguyên cắm đầu ngã xuống đất, giãy chết một lát, chậm rãi không nhúc nhích nữa, trước khi chết, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Trương Nguyên Thanh.
Thu hồi con dao, Trương Nguyên Thanh nhanh chóng câu thông linh đang tiêu tán, đáy mắt dâng trào màu đen.
Rất nhanh, linh tan vỡ bị tụ tập lại, ở trên không ngưng tụ thành một bóng người hư ảo, ánh mắt dại ra, nhưng sắc mặt hung dữ.
Vẻ mặt có thể khống chế, nhưng linh thể có thể nghiêm túc phản ánh ra tính tình của một người.
Hạ Hầu Thiên Nguyên chính là một kẻ bản tính hung bạo như thế.
Trương Nguyên Thanh há mồm hút một cái, cắn nuốt linh thể này, trong nháy mắt, ký ức pha tạp mà hỗn loạn ùa vào thức hải.