Quan Nhã lườm nguýt hắn một cái, dùng cái mông tròn xoe đàn hồi húc hắn một cái.
Húc làm ‘đầu’ Trương Nguyên Thanh sung huyết.
“Em nghỉ ngơi thêm một lúc, anh đi văn phòng của Winnie một chuyến, dò hỏi tình hình gần đây của Thiên Phạt.” Trương Nguyên Thanh đã không phải thiếu niên đầu sắt xung phong trước kia nữa, yên lặng xuống giường, mặc vào quần áo, sau khi rửa ráy đơn giản, rời khỏi phòng ngủ.
Trực tiếp tới văn phòng của Winnie, vị kiểm sát quan mái tóc nâu hơi uốn xoăn, tinh xảo lạnh nhạt này đứng ở bên cửa sổ lớn, xuất thần nhìn ngắm đô thị lớn giờ cao điểm.
“Một khu phố của Washington hủy diệt hơn phân nửa, nhân số thương vong vượt qua một trăm ngàn, ngoại ô bùng nổ thiên tai nhân loại không thể lý giải, phạm vi mấy chục km trở thành đất khô cằn, nguyên tố hoàn toàn thay đổi, trong mấy trăm năm cũng không thể khôi phục lại, nhưng cái đó và New York có quan hệ gì? Mọi người nên đi làm vẫn đi làm, nhiều nhất là lúc ngồi tàu điện ngầm dùng điện thoại di động lướt tin tức một chút, đọc bình luận.” Winnie chưa quay đầu, thanh âm trong trẻo bình thản nói.
Trương Nguyên Thanh đóng cửa, tự nhiên mà vậy nói tiếp:
“Ý của cô là tổng bộ Thiên Phạt tựa như Washington bây giờ, cho dù đã hóa thành một mảng phế tích cũng không ảnh hưởng phân bộ vận chuyển bình thường.”
“Winnie, tổng bộ thương vong như thế nào?”
“Siêu Phàm cùng Thánh Giả thương vong sáu trăm, nhân viên văn chức một ngàn lẻ tám người, Chúa Tể hy sinh sáu người, Chúa Tể cấp 8 cùng cấp 9 Chúa Tể không có thương vong.” Winnie trả lời không chút nào giữ lại.
Trương Nguyên Thanh yên lặng gật đầu.
Lúc tai nạn tiến đến người thực lực càng mạnh càng dễ chạy trốn, chỉ cần không phải bị nhằm vào, khóa mục tiêu, tỷ lệ sống sót khẳng định mạnh hơn người thường cùng hành giả bình thường.
Cả thảy sáu vị Chúa Tể ngã xuống, tổn thất rất lớn, nhưng tổn thất lớn nhất là Thánh Giả cùng Siêu Phàm, nhiều tới sáu trăm.
Linh cảnh hành giả tổng bộ Thiên Phạt, chất lượng tuyệt đối là đứng đầu thế giới, bọn họ kinh nghiệm tri thức cùng năng lực quản lý, đều là thời gian dài đằng đẵng bồi dưỡng ra.
Tổng bộ Thiên Phạt muốn khôi phục nguyên khí, không có mười năm là không có khả năng, không, ít nhất hai mươi năm.
“Ban giám đốc tính làm như thế nào?” Trương Nguyên Thanh hỏi.
“Ban giám đốc tính từ các phân bộ điều động tinh anh, bổ sung vào chỗ trống, tôi vốn nên ở trong danh sách đề bạt, nhưng New York trước đó tổn thất Channing Loo, sau lại điều đi Sean Med, nếu tôi lại đổi đi nơi khác, New York liền không có Chúa Tể.” Winnie thấp giọng nói:
“Ban giám đốc còn tính mời hội trưởng Công Hội Thương Nhân, hội trưởng Hiệp Hội Mỹ Thần, giáo hoàng Giáo Hội Hải Thần đảm nhiệm thủ tịch vinh dự, có quyền tham gia hội nghị, có quyền bỏ phiếu, nhưng không thể can thiệp công việc cụ thể.”
Như vậy, Thiên Phạt có thể ổn định lòng người, ba tổ chức chính phủ lớn cũng không dễ thâu tóm, ban giám đốc vẫn vững vàng.
Trong lòng Trương Nguyên Thanh đã có tính toán, hắn chỉ là tới tìm hiểu tình huống, phương diện quản lý tổ chức hoạt động tổ chức hắn chỉ là thường dân, cũng không tính khoa tay múa chân.
Trừ phi ban giám đốc Thiên Phạt làm thái quá.
Trương Nguyên Thanh quay người rời đi, sau lưng bỗng truyền tới tiếng gọi của Winnie: “Cú Mang!”
Hắn dừng bước, quay đầu lại nhìn, thấy Winnie ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm hắn: “Cậu bây giờ cũng không xưng hô tôi là kiểm sát quan các hạ, đương nhiên, tôi không quan tâm xưng hô, tôi chẳng qua cảm thấy, trong mắt cậu, Chúa Tể cũng không phải nhân vật cần đặc biệt tôn trọng.”
Tôi chính là Thái Dương Chi Chủ tương lai... Mặc dù bây giờ vẫn còn non... Trương Nguyên Thanh tự lẩm bẩm mình, mỉm cười nói:
“Người ta vĩnh viễn chỉ tôn trọng đối tượng mình không thể chiến thắng.”
Winnie gật đầu, biểu thị tán đồng, tiếp theo dùng ánh mắt càng thêm phức tạp nhìn hắn: “Cú Mang, cậu rốt cuộc là ai? Tôi rất tò mò thân phận của cậu.”
Sư nương, tôi là truyền nhân của chồng bà... Trương Nguyên Thanh chưa trả lời, nhún vai, rời khỏi phòng làm việc.
Về tới phòng ngủ, hắn trực tiếp tiếp vào phó bản, trở về vòng tay của Ấu Khanh.
…
Tòa thành cơ quan Mặc tông.
Lối vào rừng rậm chân núi, Trương Nguyên Thanh cầm trong tay một tấm khiên ánh vàng rực rỡ, hai chân đứng Trung Bình Tấn, hai đầu gối trầm xuống, ngăn cản mũi tên chính diện bắn tới.
Cách 10 mét, Tam Đạo sơn nương nương nghiêng người kéo cung, ngón tay búp măng phun ra các luồng hào quang vàng óng, ngưng tụ thành mũi tên.
Cô bắn mỗi một cây tên, gió mạnh nổi lên liền nhấc lên làn váy hoa mỹ, thổi tung mái tóc dài phiêu dật, vừa đẹp vừa ngầu.
“Keng keng keng...”
Mũi tên va chạm ở mặt khiên, phát ra tiếng vang nặng nề chói tai, bắn tung tóe mảnh vụn hào quang vàng óng.
Đột nhiên, Tam Đạo sơn nương nương thu hồi cung tên, trong chớp mắt lướt tới bên cạnh Trương Nguyên Thanh, lòng bàn tay phun ra nuốt vào hào quang vàng óng, hóa thành một lưỡi kiếm ba thước, đâm về phía thận của đệ tử.
Trương Nguyên Thanh gấp gáp di chuyển tấm khiên đón đỡ, một tay khác ngưng tụ ra một thanh trường đao, khi sư diệt tổ đâm về phía ngực Tam Đạo sơn nương nương.