Lão mõ tránh cũng không thèm tránh, một bộ tư thái có thể dựa vào mấy cân thịt ở ngực ngăn trở mũi đao, giơ kiếm đâm thẳng cổ Trương Nguyên Thanh.
Trương Nguyên Thanh bất đắc dĩ thu đao, một cú Thiết Bản Kiều* tránh đi mũi kiếm, đang muốn thẳng lưng đạp bay đối thủ, lão mõ lại thu kiếm, mặt lạnh lùng nói: “Ngân Dao, bốn mươi roi!”
* uốn lưng lộn ngược người
Ngân Dao quận chúa cách đó không xa ngồi khoanh chân xem chiến đấu, nắm lên sợi roi màu đen âm khí lượn lờ bên người, hưng phấn bật người dậy, lao về phía sư đệ trên danh nghĩa, chủ nhân trong hiện thực.
“Đợi một chút!” Trương Nguyên Thanh không phục, “Con nơi nào làm không tốt?”
Lão mõ tuy đẹp như thiên tiên, vóc dáng mê người, nhưng cũng là một sư phụ nghiêm khắc không hơn không kém, Trương Nguyên Thanh mấy ngày nay bị quật chết đi sống lại.
Mỗi lần bị Ngân Dao quận chúa bốp bốp xong, hắn đều phải nằm nửa giờ mới có thể khôi phục.
Lão mõ ban cho Ngân Dao một món đạo cụ Thánh Giả phẩm chất cực cao, chuyên quật linh thể.
“Vũ khí chuyển đổi quá chậm, Nhật chi thần lực vận dụng không đủ thuần thục.” Lão mõ đưa ra lý do.
“Rõ ràng đã nói một khắc đồng hồ chuyển đổi vũ khí một lần, là sư tôn sớm năm phút đồng hồ, con căn bản không có chuẩn bị.” Trương Nguyên Thanh tranh cãi.
Bọn họ ước định sẵn, đao đấu kiếm, thương đấu côn, tấm khiên đấu cung tên!
Lấy phương thức này để cường hóa độ thuần thục Nhật chi thần lực.
“Nếu thật sự vận dụng đến lô hỏa thuần thanh, binh khí tùy ý tụ, không cần thời gian chuẩn bị.” Lão mõ thản nhiên nói.
“Vậy cũng là hai mươi roi, ngài sao có thể tự thêm giờ*?” Trương Nguyên Thanh vẫn không phục.
* một từ thông dụng trên mạng, sau khi hết dịch vụ massage mà khách có nhu cầu, khách yêu cầu tiếp tục kéo dài thời gian của dịch vụ massage, gọi là thêm giờ.
“Cái gì thêm giờ?” Lão mõ nhíu mày răn dạy: “Đừng nói với ta tục ngữ trong hiện thế, hai mươi roi khác quật cử chỉ lùi bước của ngươi. Vi sư dạy bảo nhiều lần, nếu muốn mang Nhật chi thần lực tu luyện đến đăng phong tạo cực, tâm tính phải cương liệt bá đạo, bá đạo thượng công, không phục không đình chiến. Ngươi nếu ngay cả dũng khí ngọc đá cùng vỡ cũng không có, còn tu Nhật chi thần lực cái gì?”
Cô biết Nguyên Thủy Thiên Tôn không thiếu cương liệt, nhưng ngày thường quá mức láu cá, trong chiến đấu cũng láu cá, không muốn chịu thiệt, không muốn cứng đối cứng, bởi vậy là không đủ bá đạo.
Không đợi Trương Nguyên Thanh giải thích, lão mõ tiếp tục răn dạy:
“Ngân Dao từng nói với ta, ngươi ở trên giang hồ biệt hiệu là Đạo Cụ Thiên Tôn, toàn thân đều là pháp khí lòe loẹt, lại thêm phong cách chiến đấu của Tinh Quan, khiến ngươi thích mượn dùng công cụ, ở phía sau màn bày mưu nghĩ kế.”
“Rất nhiều Thần Dạ Du thiên phú dị bẩm, ở lúc tấn thăng Kim Ô đều sẽ gặp được bình cảnh, chính là vì không thể thoát khỏi thói quen cùng tâm tính chiến đấu trước đó, dẫn tới chậm chạp không thể luyện Nhật chi thần lực, thành tựu Kim Ô Chi Thể.”
“Linh cảnh hành giả có thẻ nhân vật quán đỉnh, không cần lo lắng vấn đề đột phá cảnh giới, nhưng nếu không thể thay đổi thói quen, phù hợp Nhật chi thần lực, cho dù trở thành Chúa Tể, ngươi cũng không cách nào trổ hết tài năng.”
Trương Nguyên Thanh tâm phục khẩu phục: “Sư tôn nói có lý.”
Hắn nhìn thoáng qua sợi roi lượn lờ âm khí, nuốt ngụm nước bọt, nói: “Bốn mươi roi có thể ghi sổ hay không? Ngài cho đệ tử vài ngày thời gian nữa, nếu còn không thể...”
Ngân Dao quận chúa “Hừ” một tiếng: “Bất cứ lí do thoái thác cò kè mặc cả nào, đều là chứng cứ không đủ bá đạo, đề nghị sư tôn thêm mười roi nữa.”
Trương Nguyên Thanh lớn tiếng nói: “Đệ tử cam nguyện chịu phạt.”
Ngân Dao ngươi là lão lục.
Ngân Dao quận chúa vung roi, vui vẻ bắt đầu ‘bốp’ chủ nhân.
Tam Đạo sơn nương nương thờ ơ lạnh nhạt, nói:
“Cách phó bản giết chóc còn có bảy ngày, ta hy vọng ngày ngươi trở thành Kim Ô, có thể thắng được tuyệt đại đa số kẻ cùng cấp, bằng không, không xứng làm đệ tử của ta.”
Già mới có con, kỳ vọng của cô đối với Nguyên Thủy Thiên Tôn cao hơn Ngân Dao rất nhiều, Ngân Dao xem như phế rồi, tương lai thế nào, đơn thuần xem Nguyên Thủy Thiên Tôn có thể có thành tựu gì.
---
Binh Chủ giáo.
Trong hoang mạc Tây Bắc, nhà đất vàng dựng lên hỗn độn, hình thành một thôn trang nhỏ bề ngoài nhìn như lạc hậu.
Trong tám đại thần tướng, chỉ còn sót lại Ngạo Mạn Thần Tướng, Bạo Nộ Thần Tướng, Lục Chỉ Thần Tướng, kết bạn xuyên qua đường nhỏ thôn trang chật hẹp, tới đài ngắm cảnh sườn núi.
Thiên Vương Sợ Hãi cùng Ma Nhãn Thiên Vương ngồi ở bên bàn tròn uống rượu, trên bàn bày một đĩa đậu tương luộc, một đĩa lạc luộc, một khay thịt heo, lưỡi heo, tai heo.
Lục Chỉ Thần Tướng dẫn đầu hỏi: “Thiên Vương, ngài tìm chúng tôi có gì phân phó?”
“Nếu không phân phó, tôi còn về chơi xúc xắc.” Lục Chỉ Thần Tướng coi đánh bạc như mạng, vừa rồi đang tụ tập đánh bạc với giáo chúng, bị một cuộc điện thoại của Thiên Vương Sợ Hãi triệu hồi tới, trong lòng cực độ không kiên nhẫn cùng tức giận.