Hồng Anh trưởng lão có tiêu chuẩn đạo đức cực cao, thấy học sinh nói như vậy, liền không kiên trì nữa, chuyển sang nói:
“Con có Thuần Dương Tẩy Thân Lục bên mình, tấn thăng Chúa Tể mới tính có một chút hy vọng, nhưng vẫn như cũ không cao. Mặc kệ là Khương Cư, hay Hoàng Thái Cực, dựa vào lực lượng huyết mạch, mạnh hơn con một chút, còn có Thánh Giả đỉnh phong của nghề nghiệp tà ác.”
“Mà danh ngạch cấp Chúa Tể chỉ có ba cái, ài, nếu là Nguyên Thủy Thiên Tôn chưa chết, lấy giao tình của con với hắn, trong ba danh ngạch, con có thể chiếm một cái.”
Tựa như phó bản giết chóc cảnh giới Siêu Phàm, một đám người mới theo Nguyên Thủy Thiên Tôn thuận lợi thăng cấp.
Âm Cơ nhẹ giọng nói:
“Tận sức người nghe mệnh trời.”
---
Tùng Hải, căn nhà trọ nào đó.
Trong phòng kéo chặt rèm, trên đất bày bình lọ, trong bình bò đầy rắn rết, sắc thái sặc sỡ, trong không khí tràn ngập chướng khí kịch độc.
Tiểu Viên mặc áo ba lỗ màu trắng cùng quần dài tối màu, ngồi khoanh chân trên giường, nhắm mắt thổ nạp chướng khí.
Khuôn mặt của cô vẫn lạnh lùng xinh đẹp như cũ, nhưng lại có thêm một sự quyến rũ, nếu là tô son màu đen, nhất định là nữ yêu tinh diễm lệ.
“Thùng thùng!” Tiếng đập cửa truyền đến, sau đó là một giọng nói trầm thấp: “Tiểu Viên, là tôi.”
Tiểu Viên mở mắt ra, trong con ngươi hiện lên một vệt màu tím. Cô đứng dậy xuống giường, cầm áo ngoài lên khoác vào, vặn mở cửa phòng ngủ.
Đứng ở cửa là thiếu niên mày kiếm mắt sáng, kiệt ngạo âm trầm, trên mặt hắn nét trẻ con đã rút đi, trong ánh mắt có thêm thần thái cùng hung ác của thượng vị giả.
“Qua vài ngày nữa chính là phó bản giết chóc, hắn có gì dặn dò không?” Khấu Bắc Nguyệt trầm giọng hỏi.
Tiểu Viên lắc đầu.
Khấu Bắc Nguyệt nhất thời nhíu mày, trầm ngâm một phen, nói:
“Cũng không sao cả, dù sao hắn hẳn là sẽ tham gia phó bản giết chóc, có hắn, cô tấn thăng Chúa Tể không có vấn đề lớn.”
Trong mắt Tiểu Viên hiện lên nhớ nhung cùng hướng tới:
“Hỏa công tử và Hoàng công tử quan hệ không tệ với hắn, nếu cân nhắc lợi hại, danh ngạch nhường cho bọn họ tốt hơn.”
“Vậy trong lòng hắn liền không có cô.” Khấu Bắc Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Tôi sẽ bẻ đầu của hắn xuống.”
Tiểu Viên đánh giá hắn vài lần, cười nói: “Làm lão đại mấy tháng, quên mình họ gì rồi?”
Khấu Bắc Nguyệt hừ một tiếng:
“Tôi chỉ là đến xem một chút, còn có việc phải làm, đi trước.”
---
Ngũ Hành minh, group chat F4.
Chủ group Linh Quân sủi bọt: “@ Khương Cư @ Hoàng Thái Cực, hai cậu năm nay có thể tấn thăng Chúa Tể không?”
Group chat là Hoa công tử lập, ba vị công tử khác không chịu nổi cái tên nhóm, bình thường từ chối sủi tăm.
“Khương Cư: Cậu có thể sửa lại group chat hay không? Nói bao lần rồi, lão tử muốn bắt xe đi qua đánh cậu.”
“Hoàng Thái Cực: Khương Cư có khả năng, tôi có chút khó.”
Hoàng Thái Cực là hộ chống đối chuyển nhà của phó bản giết chóc, mỗi năm đều vào, mỗi năm đều không thể tấn thăng, đây là tai hại của đặc tính nghề nghiệp mang tới.
Công kích không đủ, rất khó có thứ hạng cao, đương nhiên, cũng sẽ không có nguy hiểm.
“Linh Quân: Đáng tiếc, nếu Nguyên Thủy còn, chỉ bằng tình cha con của hai người, khẳng định bảo đảm cậu tấn thăng. Ừm, nếu là có mặt hắn, đoán chừng là tôi trước.”
“Phó Thanh Dương: Cậu lần này vẫn không tham gia?”
“Linh Quân: Đời người vất vả ngắn ngủi, chuyện tốt đẹp có rất nhiều, thăng cấp là một việc ít quan trọng nhất, vì thế mạo hiểm không phải cách làm của trí giả.”
“Phó Thanh Dương: A, cậu đừng hối hận là được.”
…
Ngày 13 tháng 12, nhiều mây.
Cách phó bản giết chóc còn có hai ngày.
Trong phó bản tòa thành cơ quan Mặc tông, Trương Nguyên Thanh và Tam Đạo sơn nương nương kịch liệt giao đấu, hai bên đều không dùng pháp thuật, chỉ lấy Nhật chi thần lực ngưng tụ binh khí, dùng võ kỹ đánh nhau.
Phương thức công kích của Trương Nguyên Thanh bá đạo cuồng dã, đại khai đại hợp, lão mõ thì ngoài mềm trong cứng, đạo bào tung bay, như cầu vồng uốn lượn.
Thoạt nhìn tựa như trong tiểu thuyết võ hiệp, tiên tử lạnh lùng cao ngạo du lịch chốn giang hồ gặp dâm tặc, dâm tặc vừa bá đạo vừa cương liệt, một bộ dáng không ngủ được với tiên tử, thì dây dưa không ngớt.
Lão mõ khi thì áp sát tấn công nhanh, khi thì nhảy ra, kéo cung bắn mạnh, Trương Nguyên Thanh chuyển đổi vũ khí theo ý muốn, lần lượt hóa giải thế công.
Hai người chiến đấu hồi lâu, lão mõ dẫn đầu dừng tay, hài lòng gật đầu:
“Tiến bộ thần tốc, ngươi là một trong những Thần Dạ Du có thiên phú nhất ta từng gặp.”
Trương Nguyên Thanh vui sướng một phen, sau đó hỏi:
“Sư tôn còn từng thấy ai có thiên phú như con?”
Lão mõ nghiêm trang nói: “Đó là vi sư.”
Trương Nguyên Thanh nạp đầu liền bái: “Sư tôn tuệ nhãn.”
Ngân Dao quận chúa cách đó không xa vội vàng dùng Loa Miêu Vương, ghi lại đoạn đối thoại thối không biết xấu hổ này.
Lão mõ nói: “Thuần Dương Tẩy Thân Lục của ngươi đã đăng đường nhập thất, trong ngắn hạn không có tinh tiến, có thể trở về.”