Đối với tuyệt thế thiên tài mà nói, gia nhập quan phương, trực tiếp tiết kiệm đi thời gian khổ tâm kinh doanh, trở thành lãnh tụ tổ chức lớn, Phó Thanh Huyên chính là ví dụ tốt nhất.
Giả thiết Phó Thanh Huyên chưa gia nhập Ngũ Hành minh, mà là thành lập tổ chức của mình, vậy cô nhiều lắm là một Bán Thần có được một thế lực không nhỏ.
Xa xa không thể so sánh với tôn vinh “Nguyên Soái”.
Trương Nguyên Thanh cười nói:
“Tôi không bồi dưỡng thế lực, tôi là đang xây dựng thế lực, trước mắt tổ chức trung tâm có Tế Thế Xã của liên bang Tự Do, công ty nghiên cứu phát triển cơ quan kỹ thuật trong nước, Chỉ Sát cung cùng với bang phái linh cảnh tôi tự mình thành lập. Trong đó thành viên Chúa Tể có bảy vị. Chỗ dựa sau lưng là Công Hội Thương Nhân, Hiệp Hội Mỹ Thần, còn có Phó Thanh Dương của Ngũ Hành minh.”
“Bây giờ, tôi muốn phát triển Liên Minh Phản Hắc Bạch trở thành tổ chức hợp tác, về sau có thể giúp anh thâu tóm Hắc Long đường, Bảo Lâm đường, Hồng bang, hoặc là mang bọn họ cũng kéo vào dưới trướng.”
Đặng Kinh Quốc nghe mà ngẩn ra: “Cái này, cái này...”
Trương Nguyên Thanh bắt chéo chân: “Đặng minh chủ từng nghe nói Thái Dương Chi Chủ chưa...”
...
Rạng sáng, New York, sông Hudson.
Trương Nguyên Thanh ngồi ở bờ sông, đỉnh đầu là sắc trời trong lành, phía trước là mặt sông gợn nước màu đen lăn tăn.
Vừa trải qua một tràng kiếp nạn, trật tự còn chưa khôi phục, mặt sông lúc bình thường thuyền như thoi đưa, giờ phút này yên tĩnh không tiếng động, mênh mông trống trải.
“Cậu thế mà còn chưa chết?” Một thanh âm từ nơi xa truyền đến.
Một thanh niên dáng người cao ngất, nghênh đón gió sớm rét lạnh bước chậm đến, mái tóc ngắn rối bời như trong phim thần tượng, ngũ quan tuấn lãng, khóe môi nhếch lên mỉm cười bất cần đời.
Chính là Kỵ Sĩ sáu đời đơn truyền của giáo đình.
Hắn đứng ở bên Trương Nguyên Thanh, hai tay vịn lan can, nhìn ngắm mặt sông tối đen: “Tìm tôi có chuyện gì? Lần trước tôi đã nói cho cậu, tôi đang chuẩn bị cho phó bản.”
“Anh chỉ cần chưa vào phó bản, thì không có khả năng nhìn nghề nghiệp tà ác làm loạn khắp nơi, vậy tôi hẹn anh tới New York liền không tính là quấy rầy.”
Trương Nguyên Thanh nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt gợi đòn trước sau như một của đối phương, nói: “Natsusa đã chết, chết ở phó bản giết chóc, hắn là vì trật tự chủ động hy sinh, tôi cảm thấy nên nói cho anh chuyện này.”
Địch Thái trầm mặc.
Hắn thở dài một tiếng: “Đây là số mệnh của Kỵ Sĩ!”
Khi nói câu này, trên mặt Địch Thái không có chút nào phù phiếm cùng bất cần đời, lộ ra nghiêm túc cùng chân thành tha thiết, tựa như tín ngưỡng.
Hai người thời gian rất lâu không nói gì, giống như đang lặng lẽ hồi tưởng vị Kỵ Sĩ kia chết ở trong phó bản.
Sau một lúc lâu, Trương Nguyên Thanh nhìn mặt sông nói:
“Còn có một việc, tôi đã thành công tấn thăng Chúa Tể, muốn xây dựng thế lực của mình, nhưng cái này không giống với bang phái linh cảnh, không có linh cảnh trói buộc, cho nên tôi muốn mời anh hỗ trợ, để thành viên trung tâm của tổ chức ký kết khế ước vĩnh viễn không phản bội, không thương tổn lẫn nhau.”
Địch Thái nghe vậy, bật cười một tiếng:
“Anh bạn, bố cục có chút nhỏ nha, loại việc nhỏ này, cho cậu mượn một món đạo cụ là được, nào cần bản Kỵ Sĩ tự thân ra trận.”
Trương Nguyên Thanh chỉ chờ câu này của hắn, nụ cười vui vẻ:
“Thành viên trung tâm đều là Chúa Tể, ít nhất tám vị!”
Địch Thái vẻ mặt cứng đờ, mở to mắt nhìn:
“Tiểu tử cậu làm sao lôi kéo được nhiều Chúa Tể như vậy?”
Trương Nguyên Thanh cười càng thêm vui vẻ:
“Dựa vào nhân phẩm cùng sức quyến rũ.”
...
Sáng sớm, một làn sương mù dày đặc bao phủ thành thị phương Bắc xa xôi.
Cô nhi viện rời xa khu thành thị, cửa chính bằng sắt đơn sơ cô đơn đổ ở một bên, loang lổ vết gỉ, vặn vẹo biến hình, là bị bạo lực tháo dỡ xuống.
Dây cảnh giới màu vàng quấn từng vòng một ở trên móc xích tổn hại, ngang dọc bừa bãi bịt lại cửa chính trống trơn.
Một bóng người từ trong sương mù dày đặc đi ra, đứng ở cửa cô nhi viện.
Hắn mặc jacket mỏng manh, đeo băng đô vận động, hai tay đút túi, hơi cúi đầu, cổ áo dựng thẳng, che khuất nửa khuôn mặt.
Hắn đứng ở cửa cô nhi viện, giống như một pho tượng.
Qua hồi lâu, hắn tựa như tích góp đủ dũng khí, nhấc chân đi vào cô nhi viện.
Dây cảnh giới như mạng nhện che lại cửa chính tự động đứt gãy, vô lực gục xuống.
Cô nhi viện náo nhiệt giờ phút này im ắng, không có sinh khí, không có bóng người, cái cây dã hương kia ở góc tường cũng tỏ ra uể oải.
Trên sân thể dục nho nhỏ, khung bóng rổ loang lổ vết gỉ cô độc đứng vững, cái giá loang lổ đọng đầy sương, trên mặt sân nứt nẻ có mấy mảng đỏ đen nhìn ghê người.
Đó là vết máu còn chưa thanh tẩy.
Ma Nhãn Thiên Vương thong thả xuyên qua sân thể dục nhỏ, đẩy ra cửa phòng học ── Cô nhi viện chỉ có một phòng học.
Bàn trong phòng học đều bị chất đống đến góc, dọn ra một mảnh đất trống, trên đất trống bày mười sáu thi thể nho nhỏ, cất ở trong túi đựng xác.