Trong thành phố nhà hỏa táng, phòng chứa xác của bệnh viện đều chật ních, nhà hỏa táng đang tăng ca làm thêm giờ thiêu thi thể, bởi vì không có người nhà, những đứa nhỏ này bị tạm thời để lại chỗ này, chờ đợi bệnh viện hoặc nhà hỏa táng tiếp quản.
Ma Nhãn Thiên Vương lẳng lặng đứng ở trong phòng học, hai tay đút túi, không nói một lời, dưới băng đô vận động chảy ra dòng máu đỏ tươi.
Trên sân thể dục cô nhi viện, một đạo hào quang màu vàng lao xuống, hào quang màu vàng là một con rồng vàng thần uy lẫm liệt, Trương Nguyên Thanh đứng trên lưng rồng.
Hắn nhảy khỏi lưng rồng, sau khi nhìn quanh một vòng, hướng ánh mắt về phía phòng học.
Cửa phòng học mở rộng, Ma Nhãn Thiên Vương cô độc đứng lặng, bóng lưng có chút cô đơn.
Nửa tiếng trước, cùng các Thánh Giả Người Chết Trở Về ăn xong bữa sáng, hắn đột nhiên thu được tin tức của Ma Nhãn Thiên Vương, nói có việc hẹn hắn gặp mặt, kèm theo một địa chỉ.
Trương Nguyên Thanh thầm nhủ khéo, tôi vừa lúc muốn đi tìm anh, tự mình đưa lên cửa.
Vì thế hắn liền lợi dụng ngọc phù truyền tống về nước, khống chế thần long chạy tới.
Tinh Độn Thuật thích hợp hành trình ngắn, bôn ba đường dài mà nói, còn phải cưỡi rồng.
Tiến vào phòng học, ánh mắt Trương Nguyên Thanh trầm ngưng đảo qua từng cái túi đựng xác không lớn, sau đó nhìn về phía Ma Nhãn Thiên Vương.
Hắn chưa mở miệng hỏi cái gì, bởi vì cảm nhận được Ma Nhãn giờ phút này tâm tình giống như bóng tối thâm trầm, giống như băng cứng đọng lại, trong bóng đêm cất giấu cực hạn bi thương, dưới băng cứng cuồn cuộn hận ý mãnh liệt.
Đại khái bốn năm phút đồng hồ, Ma Nhãn Thiên Vương đột nhiên chỉ vào một đứa nhỏ ngoài cùng bên trái nói: “Nó tên Tiểu Đông, 11 tuổi, bị cha mẹ vứt bỏ ở cửa tòa thị chính, giấc mộng sau khi lớn lên là làm một nhà từ thiện vĩ đại, mở một trăm cô nhi viện, để những đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ kia đều có chỗ ở che gió chắn mưa.”
Hắn chỉ vào đứa nhỏ bên cạnh nói: “Nó tên Dương Thúy, chín tuổi, cha mẹ chết bởi tai nạn giao thông, không có người thân trực hệ, liền bị đưa đến nơi này. Giấc mộng của nó là sau khi lớn lên gả cho tôi, bởi vì tôi luôn mang quần áo, mang đồ ăn vặt cho bọn nó, mấy thứ đó là quý giá nhất trong mắt bọn nhỏ, cho nên nó cảm thấy phải lấy thân báo đáp mới được.”
“Nó tên Nhị Hổ...”
Ma Nhãn Thiên Vương cách túi đựng xác, lần lượt giới thiệu đứa nhỏ chết đi.
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, nhìn không ra phẫn nộ cùng bi thương, tựa như đang hướng bạn bè giới thiệu đứa nhỏ trong nhà.
Giới thiệu xong bọn trẻ, Ma Nhãn Thiên Vương thấp giọng nói: “Lúc giá trị đạo đức biến mất, tôi bị Sợ Hãi để lại tổng bộ Tây Bắc, tôi là tự nguyện lưu lại, bởi vì giá trị đạo đức biến mất phù hợp mong muốn thanh tẩy thế giới của tôi, nhưng lại không muốn nhìn thấy những kẻ đó tàn sát người nhỏ yếu, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.”
“Nhưng tôi không ngờ, những đứa trẻ này cũng sẽ chết ở trong trận tai nạn này... Bọn nó cái gì cũng không phải, tựa như cỏ dại hèn mọn ven đường, chỉ là sống cũng đã phải trả giá tất cả sự cố gắng. Tôi không rõ vì sao quần thể như vậy cũng sẽ trở thành mục tiêu của bọn khốn kia, đối với nghề nghiệp tà ác mà nói, những đứa nhỏ này không có bất cứ giá trị gì.”
Trương Nguyên Thanh tìm từ một lát, mới trả lời: “Anh chỉ có thấy bọn nó chết, lại chưa nhìn thấy càng nhiều người vô tội hơn hy sinh trong lần tai nạn này. Nghề nghiệp tà ác đại biểu hỗn loạn, hỗn loạn chế tạo giết chóc, mà giết chóc là chẳng phân biệt mục tiêu. Trước mặt cái chết ai cũng ngang hàng, mặc kệ cao quý hay hèn mọn, mặc kệ lớn tuổi hay nhỏ tuổi.”
“Cho nên ngọn nguồn là hỗn loạn, như vậy nên duy trì trật tự tiêu diệt hỗn loạn? Không, Nguyên Thủy, tôi là tà ác sinh ra ở trong trật tự, cậu hẳn là từng nghe nói, nghề nghiệp tà ác sẽ là nghiệp hỏa của bản thân nhân loại, duy trì bảo vệ trật tự cũng không thể tiêu diệt hỗn loạn!” Vẻ mặt Ma Nhãn Thiên Vương vô hỉ vô bi, “Tôi muốn thanh tẩy thế giới, rửa sạch xấu xí cùng ác liệt của nhân loại, nhưng nhân loại là sẽ thay đổi, hôm nay là người tốt, ngày mai chính là người xấu. Muốn thật sự thanh tẩy thế giới, nhất định phải tiêu diệt toàn nhân loại. Trong quá trình này tất nhiên tồn tại tàn sát nhỏ yếu... Tôi ngay tại trong thác loạn cùng rối rắm như vậy, càng ngày càng cực đoan, càng ngày càng điên cuồng.”
Trương Nguyên Thanh có chút kinh ngạc, người bệnh tâm thần là sẽ không thừa nhận mình có bệnh, người càng điên cuồng càng cảm thấy mình bình thường.
Quá khứ Ma Nhãn chưa bao giờ phát biểu “Đầu óc tôi không quá bình thường” ngôn luận như vậy, cùng cảm thấy mình thanh tẩy thế giới là một hành động thần thánh lại vĩ đại.
Hôm nay là đại triệt đại ngộ rồi?
Trương Nguyên Thanh không cảm thấy như vậy, trong lòng có chút cảnh giác hỏi: “Anh hẹn tôi gặp mặt nói chuyện, rốt cuộc có chuyện gì?”