Hắn chưa giải thích chi tiết, muốn xem xem trình độ mẫn cảm của Diệu trưởng lão đối với việc này.
Nếu Diệu trưởng lão tiếp tục truy hỏi, ý nghĩa đối phương rất hiểu biết hội Đồng Chu, đồng thời kiêng kỵ có người tìm hiểu tổ chức này.
Thượng vị giả cũng không phải là mèo lòng hiếu kỳ nặng, lặp lại hỏi, tất có kỳ quái.
“Hội Đồng Chu là tổ chức linh cảnh hành giả thành lập trong lúc thế chiến thứ hai, nghe nói là Minh Ước Tự Do lấy “nước nhà có nạn, đồng lòng hợp sức” làm khẩu hiệu thành lập tổ chức bản thổ, lấy danh nghĩa yêu nước lôi kéo một đám linh cảnh hành giả bản thổ, cùng với tinh anh hai giới chính trị thương mại, mặt ngoài là kháng chiến, mục đích chân thật là muốn thừa dịp Hoa quốc suy yếu, âm thầm khống chế quốc gia này, trở thành chúa tể sau tấm màn.” Diệu trưởng lão trả lời.
Một mèo một chó nhìn nhau, đều từ trong mắt nhau thấy được sự ngưng trọng.
“Về sau hội Đồng Chu vì sao mai danh ẩn tích?” Cẩu trưởng lão truy hỏi.
“Không rõ.” Diệu trưởng lão trả lời, lời ít mà ý nhiều.
“Ngài có biết thành viên hội Đồng Chu hay không? Tôi là chỉ thành viên còn sống.” Cẩu trưởng lão sau khi gõ ra hàng chữ này, sợ Diệu trưởng lão trả lời một câu: Bất ngờ chưa, tôi chính là thành viên hội Đồng Chu.
Diệu trưởng lão nói: “Khương bang chủ, Trung Đình Chi Chủ và hội trưởng.”
Hội trưởng nơi này, là chỉ hội trưởng Bách Hoa hội, Thanh Đế đương thời.
Cẩu trưởng lão nhìn màn hình máy tính, chân chó cũng bắt đầu phát run.
Ba vị minh chủ... Tất cả đều là hội Đồng Chu.
...
“Cái quái gì vậy? Trong năm vị minh chủ, ba người thuộc hội Đồng Chu?”
Sáng sớm, thần thất bên giường, Trương Nguyên Thanh vừa tỉnh ngủ nhìn tin nhắn Cẩu trưởng lão gửi đến, ánh mắt có chút dại ra.
Dựa theo thủ đoạn bồi dưỡng gián điệp của Minh Ước Tự Do, ba vị minh chủ này đều là gián điệp nha...
Ừm, đầu tiên bài trừ Khương bang chủ, hắn không làm được gián điệp loại công việc tinh tế này...
Mình nhớ rõ cậu từng nói, tiền nhiệm Nguyên Soái của Bạch Hổ binh chúng sở dĩ liên thủ với tổ chức Tiêu Dao cướp đi La Bàn Quang Minh, là vì không tin được minh chủ khác.
Lần này mình biết vì sao rồi, a, thế này thì khủng bố nha...
Trương Nguyên Thanh âm thầm hít vào ngụm khí lạnh, nghĩ lại một chút, lại cảm thấy là mình buồn lo vô cớ, nếu trong năm vị minh chủ có mật thám của Minh Ước Tự Do, như vậy sự kiện Phong Lôi song thần căn bản không được giải quyết thích đáng.
Mà có một Bán Thần cấp 12 mất khống chế làm loạn khắp thế giới, Bán Thần thủ tự tất nhiên sứt đầu mẻ trán, lúc này, Linh Thác lại lấy quyền lực Thái Âm Chi Chủ nuốt giá trị đạo đức... Trận doanh thủ tự trực tiếp nổ tung tại chỗ.
Trương Nguyên Thanh thu hồi điện thoại di động, tính có rảnh thảo luận với lão đại hoặc cậu, hắn xỏ giày, sau khi rửa ráy đơn giản, rời khỏi nhà, tiến vào hành lang không có camera theo dõi, hóa thành ánh sao tiêu tán.
...
Trong tiểu khu cũ tràn ngập cảm giác niên đại, Trương Nguyên Thanh gõ cửa nhà Lôi Nhất Binh.
Mở cửa vẫn là mẹ của Lôi Nhất Binh, so sánh với lúc tháng tư, vẻ mặt của bà không tiều tụy nữa, vành mắt đen cũng không còn, chỉ là người tỏ ra càng già hơn, ánh mắt thiếu thần thái.
“Nguyên Tử?” Nhìn thấy Trương Nguyên Thanh, trong ánh mắt dì Chu mới phát ra một chút hào quang.
“Dì Chu, cháu đến thăm ngài.” Trương Nguyên Thanh nâng nâng hoa quả trong tay, cười vào nhà.
Ngồi xuống ở phòng khách, dì Chu cầm hoa quả muốn vào phòng bếp rửa.
Trương Nguyên Thanh vội nói: “Không cần dì Chu, cháu một lát nữa là đi luôn, hôm nay tới là có chuyện liên quan anh Binh, muốn hỏi ngài một chút.”
Mắt Dì Chu đột nhiên sáng ngời, vẻ mặt lại trở nên khẩn trương, ở trạng thái đã kích động lại khẩn trương, thật cẩn thận nói: “Tìm, tìm được A Binh rồi?”
“Chưa.” Trương Nguyên Thanh lắc đầu.
Dì Chu nặng nề thở dài một hơi, vẻ mặt phức tạp, không phân biệt rõ là thoải mái hay ngưng trọng.
Cảm ứng cảm xúc của bà, Trương Nguyên Thanh yên lặng thở dài, mất tích tám tháng, người nhà mình chỉ sợ cũng không phân biệt rõ là tâm tính gì, đã muốn tìm được hắn, lại không muốn tìm được hắn.
Trương Nguyên Thanh hỏi: “Dì Chu, Nguyên Quân biểu ca nói, văn phòng cảnh sát khu Khang Dương ba năm trước từng nhận được báo án anh Binh mất tích, ngài còn nhớ cụ thể là ngày mấy tháng mấy không? Về sau anh Binh là trở về như thế nào? Có lẽ một lần này, hắn cũng sẽ tự trở về thì sao?”
Dì Chu nghe vậy, vẻ mặt mờ mịt: “Nguyên Tử, cháu đang nói cái gì? A Binh trước kia chưa từng mất tích nha.”
Trong nháy mắt này, con ngươi Trương Nguyên Thanh co rút lại như cây kim.
Phản ứng của dì Chu quá mức ra ngoài Trương Nguyên Thanh đoán trước, thậm chí khiến hắn có chút sợ hãi.
Trương Nguyên Thanh cẩn thận cảm ứng, xác định cảm xúc mờ mịt của dì Chu không giả, bà quả thật không biết chuyện này.
Dì Chu không nhớ anh Binh từng mất tích, chẳng lẽ người báo án không phải là người nhà anh Binh?