Phát hiện anh Binh mất tích, cũng kịp thời báo cảnh sát, nhất định là thân thuộc bên người, vừa ở văn phòng cảnh sát khu Khang Dương báo án, hẳn chính là chú Lôi cùng dì Chu.
Trương Nguyên Thanh càng có khuynh hướng anh Binh sau khi trở về, lợi dụng thủ đoạn của linh cảnh hành giả, tiêu trừ đoạn ký ức này của cha mẹ.
Ừm, trong kỹ năng của linh cảnh hành giả, không tồn tại thủ đoạn tiêu trừ ký ức, nhưng trong kỹ năng lĩnh vực tinh thần, có không ít có thể làm người ta quên đoạn ký ức này, ví dụ như thôi miên của Nhạc Sĩ, mê hoặc của Yêu Mê Hoặc.
Về phần Huyễn Thuật Sư cùng Thần Dạ Du lĩnh vực tinh thần cường đại nhất, ngược lại không có thủ đoạn tương tự.
Mê hoặc của Yêu Mê Hoặc, đạt tới giai đoạn Thánh Giả mới có thể vặn vẹo nhận thức, lấy cấp bậc của anh Binh lúc trước, thủ đoạn có thể sử dụng chỉ có thôi miên... Ý niệm của Trương Nguyên Thanh xoay chuyển nhanh chóng.
“Nguyên Tử, cháu vừa rồi nói rốt cuộc là có ý tứ gì?” Dì Chu quan tâm tình huống con trai, truy hỏi.
“Không có việc gì, dì Chu, dì mệt rồi, ngủ trước một giấc.” Trương Nguyên Thanh vươn tay, đưa đến trước mắt bà, búng ngón tay.
Ánh mắt Dì Chu đột nhiên dại ra.
Trương Nguyên Thanh đỡ bà ngồi xuống ở sô pha, tiêu trừ bi thương cùng tích tụ đè ép ở trong lòng bà, dì Chu ngủ say.
“Dì trẻ, đến nhà anh Binh một chuyến, dì Chu có thể bị thôi miên rồi, cháu muốn mời dì hỗ trợ đánh thức ký ức bà ấy quên đi.” Trương Nguyên Thanh gọi điện thoại thông báo dì trẻ.
Sau khi tắt máy, không đến mười phút đồng hồ, Giang Ngọc Nhị đi giày chạy bộ váy màu xám chì, phối hợp một cái áo dệt kim màu trắng, nhìn thanh xuân xinh đẹp, hiện thân ở trong tơ hồng dâng lên như cơn lốc mini.
Trương Nguyên Thanh lập tức mang sự tình từ đầu đến cuối nói cho dì trẻ.
Dì trẻ “Ừm” một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, chậm rãi đi đến bên sô pha, nhẹ nhàng nói: “Dì Chu, dì Chu, cháu là Ngọc Nhi...”
Liên tục gọi ba lần, dì Chu dần dần mở mắt, dại ra nhìn Giang Ngọc Nhị, “Ngọc Nhi, cháu cũng đến thăm dì Chu?”
Giang Ngọc Nhị gật gật đầu, giọng điệu dịu dàng: “Dì Chu, dì còn có nhớ Lôi Nhất Binh trước kia từng mất tích hay không?”
Vẻ mặt Dì Chu dại ra vài giây, tựa như đang nhớ lại, lắc đầu nói: “Không có, A Binh trước kia chưa từng mất tích.”
Giang Ngọc Nhị nhìn cháu trai một cái, quay đầu, hỏi: “Ngài nhớ lại chút, Lôi Nhất Binh ba năm trước có phải từng mất tích hay không?”
Dì Chu vẫn lắc đầu: “Không.”
“Cháu biết rồi, dì Chu, dì ngủ đi.” Giang Ngọc Nhị dịu dàng nói.
Giọng nói của cô ẩn chứa lực lượng an ủi lòng người, dì Chu nhắm mắt lại, mềm nhũn ở sô pha, phát ra tiếng ngáy khe khẽ, tiến vào ngủ say.
Giang Ngọc Nhị nhìn về phía cháu trai, lắc đầu: “Bà ấy chưa từng bị thôi miên.”
Cái này có chút không thể tưởng tượng...
Lông mày Trương Nguyên Thanh từng chút một nhíu lại: “Cho nên, người báo án không phải dì Chu cùng chú Lôi? Vậy sẽ là ai đây?”
Khuôn mặt nhỏ của Giang Ngọc Nhị bình tĩnh, phân tích: “Cậu vì sao sẽ cảm thấy dì Chu cùng chú Lôi bị thôi miên? Nếu chị là Phán Quan Mắt Quỷ, căn bản sẽ không ngu xuẩn đến mức để cấp dưới ở văn phòng cảnh sát xóa hồ sơ điện tử, tiêu hủy hồ sơ giấy, chỉ cần mệnh lệnh Lôi Nhất Binh chủ động đi sở cảnh sát hủy vụ án, có thể giải quyết không chút tai họa ngầm, đạo lý tương tự, Lôi Nhất Binh cũng không có lý do thôi miên cha mẹ.”
Trương Nguyên Thanh càng thêm khó hiểu: “Người báo án không phải dì Chu cùng chú Lôi, Phán Quan Mắt Quỷ cũng không cần thiết xóa hồ sơ, hai việc đều không quá hợp lý, tại sao có thể như vậy, năm đó anh Binh mất tích có tin tức khác?”
Chuyện này khiến hắn có chút bất ngờ không kịp phòng bị, hắn thầm nhủ anh Binh một nhân vật phụ sống ở trong lời thoại, sao lại nhiều tiết mục như vậy?
Ôm nghi hoặc, Trương Nguyên Thanh cùng dì trẻ về nhà, ‘cốc cốc’ gõ cửa nhà cậu.
Cậu mở cửa, xem thấy hai người dắt tay nhau mà đến, lập tức thể hiện một đoạn rap: “U, u, Nguyên Tử vô dụng cùng muội tử vô dụng...”
Giang Ngọc Nhị thô bạo cắt ngang: “Vô dụng cái quỷ đầu to, đọc rap nửa đời người, vần đôi cũng không học được, cút tới trong hành lang cho lão nương, có việc hỏi ngươi.”
Cậu còn chưa nói gì, trong phòng truyền đến thanh âm không vui của mợ: “Ngọc Nhi, em nói chuyện với anh thế nào vậy, anh ấy thế nào nữa cũng là anh trai em, không lớn không nhỏ.”
Trương Nguyên Thanh vội nói: “Mợ, mợ, có cháu ở đây, dì trẻ không dám lỗ mãng, ngài yên tâm.”
Mợ lẩm bẩm: “Vẫn là Nguyên Tử hiểu chuyện.”
Ba người lặng lẽ đi vào hành lang, cậu rung đùi: “Chuyện gì?”
Trương Nguyên Thanh nhanh chóng mang phát hiện của Trần Nguyên Quân tối hôm qua, cùng với tình huống sáng nay đến gặp dì Chu nói cho cậu.
“Cậu, lúc cậu gặp được anh Binh, có phát hiện manh mối gì hay không? Cháu cảm thấy sau lưng anh Binh còn có bí mật.” Trương Nguyên Thanh hỏi.