Mười phút sau, Triệu Thành Hoàng mở ra kho hàng bang phái, tìm được Phá Sát Phù, click nhận.
Lấy được phù triện hắn lập tức đứng dậy, đi về phía căn phòng hướng tây, đó là gian phòng cụ chất đống tạp vật, tài liệu bỏ đi.
Đẩy ra cửa gỗ phủ bụi đã lâu, một mùi mốc thoang thoảng bay vào xoang mũi, trong phòng tạp vật chất đống đồ vật cũ mười mấy năm trước, cùng với tài liệu sau khi luyện chế âm thi linh phó, lưu lại, đánh mất linh tính.
Hắn thậm chí thấy được kiếm gỗ mình chơi lúc nhỏ, súng đồ chơi, cùng với ván trượt từ chỗ Tôn Miểu Miểu cướp được.
Mấy thứ này đều phủ một tầng bụi mỏng manh, giống như bị năm tháng phong ấn.
Triệu Thành Hoàng bước vào căn phòng, ở trong đồ vật hỗn độn cất bước, nhảy nhót, lưu lại từng đôi dấu chân.
Rất nhanh, hắn tới góc phòng, cạy ra tấm sắt lá ngăn, thấy một cái cửa vào hình vuông, lối vào là bậc thang xi măng dốc đứng.
Triệu Thành Hoàng tung người nhảy vào cửa hầm, nhẹ nhàng đáp xuống đất, tới một chỗ hành lang rất hẹp, hành lang tối tăm không có ánh sáng, nhưng ở trong mắt Thần Dạ Du lại rất rõ ràng.
Bốn vách hành lang trát xi măng, xi măng ở đỉnh loang lổ, lộ ra từng tầng rễ cây hòe.
Hắn cất bước tiến lên, rất nhanh đi hết hành lang mười mấy mét, đứng ở trước một cánh cửa gỗ đơn sơ.
Nhớ mang máng, lúc nhỏ cũng có một cánh cửa gỗ như vậy.
Khi đó cũng đã lâu năm thiếu tu sửa, bây giờ lại mục nát không chịu nổi, nhưng Triệu Thành Hoàng biết, cửa gỗ chỉ là vật trang trí, thủ hộ tầng hầm ngầm là linh phó.
Hắn vừa tới gần cửa gỗ, liền có âm khí nồng đậm lành lạnh từ trong khe cửa tràn ra, trên cửa gỗ mục nát hiện ra một khuôn mặt quỷ mắt trắng dã hư thối dữ tợn.
“Cấm đoán đi vào!”
Tiếng của ác linh quanh quẩn ở bên tai Triệu Thành Hoàng, băng lạnh mờ mịt, mang theo ác ý gắt gao đè nén.
Triệu Thành Hoàng lấy ra một lá bùa, bốp lên cửa, hào quang vàng óng trong suốt sáng lên, chiếu khắp không gian trong lòng đất tối tăm lạnh lẽo.
Mặt quỷ ở cửa phẫn nộ rít gào một tiếng, ở trong hào quang vàng óng tán loạn, lùi về tầng hầm ngầm.
Ngón tay Triệu Thành Hoàng kẹp lên lá bùa mới, do dự vài giây, cắn chặt răng, đẩy ra cánh cửa gỗ lung lay sắp đổ kia.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Triệu trưởng lão: “Cháu đang làm cái gì?”
Có chớp mắt như vậy, lưng Triệu Thành Hoàng phát lạnh, có loại cảm giác hoảng hốt đại nạn tới nơi rồi, nhưng rất nhanh đã áp chế cảm xúc dao động.
Quay đầu, nhìn cụ tóc hoa râm, vẻ mặt nghiêm khắc, trả lời: “Không có gì, chỉ là xuống xem một chút.”
Ánh mắt Triệu trưởng lão lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: “Ta trước kia từng nói cho cháu, đừng đi vào tầng hầm ngầm.”
Triệu Thành Hoàng rõ ràng từ trong ánh mắt của cụ thấy được một mảng lửa giận che giấu, mồ hôi lạnh lặng yên toát ra, vội vàng nói: “Cháu biết rồi, cháu biết rồi...”
Sắc mặt Triệu trưởng lão hơi giãn ra, khẽ gật đầu: “Rời nhà hai tháng, tu vi tăng tiến rất nhiều, bây giờ cấp mấy rồi? Giá trị kinh nghiệm bao nhiêu?”
Triệu Thành Hoàng kính cẩn nghe theo, nói: “Cấp 5, giá trị kinh nghiệm 80%.”
Triệu trưởng lão hài lòng “Ừm” một tiếng: “Trước tháng sáu năm sau, bước vào cấp 6 không khó, một năm thời gian từ cấp 4 lên tới cấp 6, đây là tốc độ tấn thăng của thiên tài đứng đầu. Chẳng qua, muốn trở thành Chúa Tể không dễ dàng như vậy, rất nhiều thiên tài kẹt ở cấp 6 năm năm mười năm, nhìn quen lắm rồi.”
“Thành Hoàng, cháu phải làm tốt chuẩn bị trong lòng, không thể sốt ruột. Kế tiếp, cụ sẽ giúp cháu luyện chế âm thi, linh phó cấp 6, dạy cháu một ít pháp thuật Thái Âm, khi nào có thể thông qua Dạ Du đạt được Thái Âm phù hộ, liền có thể tấn thăng Chúa Tể.”
Ông giống như lại biến thành trưởng bối nghiêm khắc, đôn đốc dạy bảo.
Triệu Thành Hoàng hít sâu một hơi, “Cháu sẽ nhớ kỹ cụ dạy bảo.”
Triệu trưởng lão “Ừm” một tiếng: “Đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Triệu Thành Hoàng khom người, hóa thành ánh sao rời khỏi hành lang.
Đợi hắn rời khỏi tứ hợp viện, Triệu trưởng lão đi đến bên cạnh cửa gỗ, chạm đến cửa hơi nóng lên, “Nhật chi thần lực... Nguyên Thủy Thiên Tôn?”
Rụt tay về, lão trầm giọng hỏi: “Thành Hoàng có nhìn thấy tình huống bên trong hay không?”
Mặt quỷ mặt trắngdữ tợn xấu xí hiện lên: “Chưa...”
Vẻ mặt Triệu trưởng lão buông lỏng.
...
“Tầng hầm ngầm thần bí?”
Vịnh Phó gia, biệt thự, Trương Nguyên Thanh thu được Triệu Thành Hoàng trả lời, nhất thời nhíu mày.
“Nếu trong tầng hầm ngầm có ‘chứng cứ’ Triệu trưởng lão là kẻ sa ngã, như vậy tầng hầm ngầm căn bản sẽ không tồn tại nha, mặc dù có linh phó cấp Chúa Tể trông coi, nhưng Chúa Tể Thái Nhất môn người nào sẽ sợ oán linh? Làm ra một cái tầng hầm ngầm, tương đương làm ra một cái chứng cứ tự mình bại lộ, nói không chừng ngày nào đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền bại lộ.”
Trương Nguyên Thanh không thiếu giao tiếp với kẻ sa ngã, lập tức phủ quyết phán đoán của Triệu Thành Hoàng, trong tầng hầm ngầm mặc kệ có cái gì, đều không quan hệ với kẻ sa ngã, có lẽ là bí mật của bản thân Triệu trưởng lão.