Si nhi... Trương Nguyên Thanh yên lặng thở dài, chấp niệm Ma Quân ngay cả Âm Cơ cũng chưa đối thoại, càng không có ánh mắt giao lưu, huống chi là cô?
Hắn trầm giọng nói: “Đằng Nhi, đó chỉ là một luồng chấp niệm, là không cam lòng, thù hận cùng lửa giận hội tụ mà thành chấp niệm.”
Diệu Đằng Nhi nghe hiểu ý tứ của hắn, tuyệt trần xinh đẹp khó giấu được sự mất mát.
Linh Quân hướng về Trương Nguyên Thanh nhún nhún vai, cũng vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tới gần 9 giờ, khách đến càng lúc càng nhiều, trừ đồng nghiệp Tùng Hải, Hoa Ngữ, Hạ Thụ Chi Luyến cùng với Cao Phong trưởng lão của tỉnh Giang Nam cách vách cũng tới giúp vui.
Nhìn thấy Cao Phong trưởng lão mặc trang phục leo núi, đường chân tóc hơi cao, cả người phát ra khí tức nghèo túng, trong lòng Trương Nguyên Thanh tràn ngập cảm giác an toàn.
Mặt khác, Tạ Linh Hi ở Tạ gia làm con gái ngoan hai tháng, rốt cuộc lao vào vòng tay Nguyên Thủy ca ca của cô.
Trong bữa tiệc, Trương Nguyên Thanh không có gì bất ngờ bị oanh oanh yến yến bao vây, bày ra nhân duyên khác phái khiến người ta đố kỵ.
“Đáng giận, Nguyên Thủy Thiên Tôn thế mà lại được phụ nữ hoan nghênh như thế, chẳng lẽ Hạ Hầu Ngạo Thiên tôi không đẹp trai hơn hắn sao, không có tiền hơn hắn sao?” Hạ Hầu Ngạo Thiên một mình uống rượu, thật muốn tìm người bầu bạn.
Thiên Hạ Quy Hỏa tiếc hận nói: “Vốn muốn nhìn Quan Nhã cùng các cô gái kia tranh giành tình nhân...”
Người khác phái vây ở bên cạnh Nguyên Thủy Thiên Tôn quá nhiều rồi, Quan Nhã ngược lại sẽ biểu hiện tự nhiên hào phóng.
“Không cần hâm mộ.” Linh Quân bưng ly đế cao đi tới, nói: “Nguyên Thủy Thiên Tôn đây là đào hoa sát, không phải chuyện tốt.”
“Quả thật.” Hạ Hầu Ngạo Thiên gật đầu, “Mệnh cách của hắn là rất kỳ quái.”
Linh Quân ngẩn ra: “Nói như thế nào?”
“Mấy ngày hôm trước thời điểm luyện tập quẻ thuật, xem cho hắn một quẻ, lần đầu tiên tính ra, mệnh cách có thiếu, lần thứ hai tính ra, lại rất bình thường, lần thứ ba lại tính, thế mà là quẻ tượng chết non.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên nhún nhún vai: “Dù sao ba lần kết quả đều không giống nhau, cảm giác xem không phải một người, mà là ba người.”
Linh Quân kinh ngạc nói: “Vậy cậu có nói cho hắn việc này hay không?”
Hạ Hầu Ngạo Thiên lắc đầu: “Quẻ không tính hết, lời không nói hết, nếu không ắt gặp trời phạt.”
“Vậy cậu nói những thứ này với chúng tôi làm gì?” Thiên Hạ Quy Hỏa ném đến một cái ánh mắt “quan ái người thiểu năng”.
Hạ Hầu Ngạo Thiên giật mình: “Vậy mấy người coi như không biết.”
Hâm mộ, ghen tị, thèm nhỏ dãi, ngưỡng mộ, sắc dục... Trương Nguyên Thanh bưng ly đế cao bước đi ở trong đám người, cảm ứng cảm xúc của nhân vật khác nhau đối với mình.
Hâm mộ ghen tị phần lớn đến từ nam sĩ, ngưỡng mộ thèm nhỏ dãi cùng sắc dục, thì đến từ nữ sĩ.
Hắn hôm nay lặp đi lặp lại gặp phải “cái nhìn nữ giới” các tiểu tiên nam không thể chịu đựng được.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm ứng được một phần ác niệm thuần túy, lướt qua trong giây lát.
Trong lòng Trương Nguyên Thanh rùng mình, theo ác niệm đó nhìn lại, chỉ thấy một nhân viên phục vụ mặc gi-lê màu đỏ rượu, cúi đầu, vội vàng đi hướng nhà vệ sinh.
Thật sự có tôm cá nhỏ trà trộn vào? Hắn giao ly đế cao cho một người phục vụ đi ngang qua, bước về phía nhà vệ sinh công cộng góc đình viện.
Xuyên qua đường nhỏ trải đá cuội, tiến vào nhà vệ sinh, trong WC nam rất rộng rãi, nhân viên phục vụ mặc gi-lê màu đỏ rượu lẳng lặng đứng ở trước bồn tiểu, mặt hướng về cửa.
Thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn tiến vào, hắn lộ ra nụ cười quỷ quyệt: “Ngươi sẽ chết!”
Đây là một nhân viên phục vụ trẻ tuổi, ngũ quan thanh tú, trong ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Nguyên Thanh lộ ra điên cuồng, căm hận cùng sự hùng hổ chỉ người bệnh tâm thần có.
“Wow, thì ra là sư tổ à, ngài đại giá quang lâm, sao không nói trước một tiếng, ta còn mang pháo Italia kéo ra đón tiếp ngài.” Trương Nguyên Thanh liếc một cái liền nhận ra thân phận “Tạp ngư”.
“Sư tổ?” Thuần Dương chưởng giáo đánh giá Trương Nguyên Thanh, khóe miệng hiện lên ý cười điên cuồng: “Tên nghiệt đồ kia thu ngươi làm đồ đệ rồi? Tốt lắm, phi thường tốt, ta vẫn luôn do dự, cần mang sát chiêu tích lũy ngàn năm dùng ở trên người nó hay không, ngươi đã bái nó làm sư phụ, vậy không cần chia trước sau nữa.”
Sát chiêu tích lũy ngàn năm? Đậu, lão mõ thu mình làm đồ đệ sẽ không là muốn để mình chắn đao chứ... Trương Nguyên Thanh nhíu mày: “Ngươi trà trộn vào tiệc tối, chỉ là vì nói mấy lời thừa?”
Hắn nhìn ra Thuần Dương chưởng giáo trước mắt không phải chân thân, chỉ là một linh phó cấp thấp nhập lên trên người nhân viên phục vụ, cho nên chưa vội vã ra tay xử lý, hy vọng có thể tán gẫu ra chút tin tức.
Chính bởi vì là tạp ngư, cho nên cậu cùng Nguyên Soái đều chưa cảnh báo.
“Không, là thông báo tử vong, Nguyên Thủy Thiên Tôn, ta sẽ ở bảy ngày sau lấy mạng của ngươi.” Thuần Dương chưởng giáo điên cuồng cười lên: “Ngươi nhất định trở thành đá kê chân ta trở về đỉnh phong, chờ ta nắm lấy linh uẩn của ngươi, ta sẽ tiến vào linh cảnh, hướng nghiệt đồ kia báo thù.”
Nói xong, hắn nâng tay bổ mạnh về phía trán mình.