Không ngờ “Sơn Hà Vĩnh Tồn” sẽ nhấc lên quan hệ với hội Đồng Chu, chẳng qua, kết hợp Thuần Dương chưởng giáo tối hôm qua hù dọa, tựa như đối ứng.
Sơn Hà Vĩnh Tồn là đại hộ pháp của Ám Dạ Mân Côi, liên lụy đến một đoạn bí ẩn của hội Đồng Chu, cho nên Linh Thác mới sắp xếp Thuần Dương chưởng giáo hiện thân hù dọa, mục đích là không muốn hắn thăm dò việc này.
Khi Trương Nguyên Thanh nghĩ trong đầu hết bài này đến bài khác, Triệu Thành Hoàng ở bên hồ nghi nói: “Cụ, Sơn Hà Vĩnh Tồn sao có thể nói cho cụ những việc này? Cháu nhớ rõ hai người quan hệ cũng không tốt.”
Triệu trưởng lão thản nhiên nói: “Sơn Hà Vĩnh Tồn là ta chiêu mộ vào Thái Nhất môn, ta từng cứu mạng của hắn, mặt khác, hai chúng ta quan hệ cực tốt, chỉ là rất ít lui tới.”
Rất ít lui tới tính là quan hệ cực tốt cái gì... Triệu Thành Hoàng không dám tranh luận, sắc mặt lạnh lùng gật đầu.
Lúc này, Trương Nguyên Thanh thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Triệu trưởng lão: “Liên quan sự kiện đồ sát phân hội Hoa Bắc, Sơn Hà Vĩnh Tồn còn từng nói cái gì?”
Triệu trưởng lão lắc đầu: “Hắn không phải nhóm linh cảnh hành giả đầu tiên, là cuối thời Dân quốc* mới đạt được thẻ nhân vật, lúc đó chỉ là một tên trung tầng, trong sự cố đó, hắn cũng chỉ là người may mắn sống sót.”
* thời đại kéo dài từ 1912-1949 trong lịch sử TQ
Vấn đề Tự Do Minh Ước là gần đây mới bùng nổ, sau đó liên lụy ra hội Đồng Chu, trước đó, cho dù là Triệu trưởng lão nhóm linh cảnh hành giả đầu tiên như vậy, cũng không quá hiểu biết Tự Do Minh Ước.
Đương nhiên cũng sẽ không truy hỏi tới cùng, điều tra kỹ Sơn Hà Vĩnh Tồn, bây giờ còn muốn miệt mài theo đuổi, thời gian đã muộn.
Nhưng nếu Sơn Hà Vĩnh Tồn cái gì cũng không biết, vậy Linh Thác vì sao phải an bài Thuần Dương chưởng giáo dọa mình, cái này không hợp lý... Trương Nguyên Thanh nhíu mày.
Mặc dù Sơn Hà Vĩnh Tồn biết một vài thứ, nhưng đã phản bội Thái Nhất môn, trở thành cao tầng của Ám Dạ Mân Côi, có Thái Âm phù hộ, tìm cũng tìm không thấy, càng đừng nói là bắt.
Đã như vậy, Thuần Dương chưởng giáo tối qua hù dọa hắn ý nghĩa ở đâu?
Trừ phi... Vấn đề không ở trên người Sơn Hà Vĩnh Tồn, Triệu trưởng lão có thể còn cất giấu bí mật khác, mà bí mật này là Linh Thác không muốn để mình biết, hoặc là nói, không muốn bị công khai...
Trên người Triệu trưởng lão sẽ có bí mật gì? Bỗng nhiên Trương Nguyên Thanh giật mình, nhìn về phía ông lão cổ hủ nghiêm túc nói: “Chuyện Sơn Hà Vĩnh Tồn tạm thời không đề cập tới, Triệu trưởng lão, ngài vừa rồi tựa như rất kinh ngạc đối với chúng tôi đề cập hội Đồng Chu, ông cho rằng tôi chuyến này mục đích là cái gì?”
Tạm dừng một chút, hắn dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Trong tầng hầm ngầm có cái gì?”
Triệu Thành Hoàng tiến vào tầng hầm ngầm, là khéo quá hóa vụng, nhưng cũng là chó ngáp phải ruồi.
Triệu trưởng lão khẳng định cho rằng hắn xúi giục Triệu Thành Hoàng lẻn vào tầng hầm ngầm thăm dò, chuyến này mục đích cũng là tầng hầm ngầm.
Cho nên ở lúc hắn nhắc tới hội Đồng Chu, không có hứng thú đối với tầng hầm ngầm, Triệu trưởng lão mới sẽ kinh ngạc.
Hỏi xong vấn đề này, Trương Nguyên Thanh đã làm tốt chuẩn bị Triệu trưởng lão trở mặt.
Nào ngờ Triệu trưởng lão bình tĩnh nhấp ngụm trà, thản nhiên nói: “Cậu muốn biết thứ trong tầng hầm ngầm?”
“Ta có thể biết sao?” Trương Nguyên Thanh hỏi ngược lại.
Triệu trưởng lão trầm mặc uống trà, thẳng đến lúc bát trà thấy đáy, hắn tựa như nghĩ thông suốt cái gì, trầm giọng nói: “Tôi không cho Thành Hoàng tới gần tầng hầm ngầm, là không muốn con cháu lây dính cái nhân quả này, nếu cậu nhất định muốn thăm dò tới cùng, vậy thì đi theo tôi.”
Trương Nguyên Thanh cùng Triệu Thành Hoàng đồng thời đứng dậy, người sau bị một ánh mắt của Triệu trưởng lão ép trở về.
Triệu trưởng lão ngồi ngay ngắn ở ghế gỗ, hóa thành ánh sao tiêu tán.
Trương Nguyên Thanh cũng thi triển Tinh Độn Thuật, theo khí tức của Triệu trưởng lão, tới trong lòng đất.
Hắn xuất hiện ở trong một lối đi cũ kỹ, tối đen, bốn bức tường đổ bê-tông, xi măng đỉnh chóp nứt nẻ phong hoá, lộ ra rễ cây rậm rạp.
Triệu trưởng lão đứng ở trước một cánh cửa gỗ mục nát, ngoái đầu nhìn lại nói: “Vào đi.”
Trong một chuỗi thanh âm làm người ta ghê răng, lão đẩy ra cửa gỗ, tiến vào tầng hầm ngầm bóng tối bao phủ.
Trương Nguyên Thanh mất đi khí tức của Triệu trưởng lão, người sau giống như tiến vào một thế giới khác.
Bí ẩn? Xem ra thứ trong tầng hầm ngầm, không thể lộ ra ngoài ánh sáng nha...
Trương Nguyên Thanh bước nhanh tiến lên, tiến vào tầng hầm ngầm tối đen.
Thị giác đặc thù của Thần Dạ Du, khiến hắn không cần tốn nhiều sức nhìn xuyên bóng tối, cảnh tượng trong tầng hầm ngầm chiếu vào trong mắt.
Tầng hầm ngầm rộng khoảng hai mươi mét vuông, bài trí duy nhất là một cái bàn dài cũ nát, trên bàn có một cái hũ sành.
Chỉ vậy mà thôi.
Ngược lại trên mặt đất, vách tường khắc đầy linh triện trận pháp, chính là “Bí ẩn” trận Trương Nguyên Thanh cũng chưa từng nắm giữ.