Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 2722 - Chương 2722. Doanh Trại (2)

Chương 2722. Doanh trại (2)
Chương 2722. Doanh trại (2)

“Nhiệm vụ chủ tuyến ngắn gọn rõ ràng, thường thường ý nghĩa thực lực của kẻ địch mạnh đến đáng sợ, thăm dò rõ hiện trạng trước rồi nói tiếp...”

Phó Thanh Dương thuần thục khoác lên giáp vẩy cá, tùy tay cầm lấy một thanh bảo kiếm, bước ra khỏi doanh trại.

“Nguyên Soái!” Binh lính ở cửa thấy hắn đi ra, ùn ùn cúi đầu ân cần thăm hỏi.

Phó Thanh Dương sắc mặt lạnh lùng gật đầu, nhìn về phía sĩ tốt bên trái: “Ngươi đi triệu tập toàn bộ tướng lĩnh trong quân tới bàn việc.”

Hắn lại nhìn sang binh lính bên phải: “Ngươi đi trước dẫn đường.”

Sĩ tốt bên trái đồng ý bước đi, sĩ tốt bên phải tuy không rõ vì sao tới “Quân Cơ đường” cần mình dẫn đường, nhưng mệnh lệnh của Nguyên Soái hắn khẳng định ngoan ngoãn nghe theo.

Dọc đường, Phó Thanh Dương quan sát chung quanh, nơi này là doanh trại trong thành, hướng về phương bắc quan sát, có thể thấy tường thành cao ngất, tinh kỳ phất phới, còn có sĩ tốt cầm binh khí.

Không bao lâu, Phó Thanh Dương theo sĩ tốt tới trước một tòa kiến trúc mái hiên uốn cong.

Dưới mái hiên treo ba chữ “Quân Cơ đường”.

Sĩ tốt ở lại gác bên ngoài, Phó Thanh Dương đeo bảo kiếm, đẩy ra cửa ô vuông, bước qua bậc cửa, tùy ý đảo qua, thấy từng cái ghế dựa cao vây quanh một sa bàn thật lớn.

Phía sau chỗ ngồi thuộc về Nguyên Soái treo một tấm bản đồ cổ đại tinh vi.

Phó Thanh Dương đi đến trước bản đồ, ánh mắt thâm thúy rơi trên bản đồ, rất nhanh, đã ở trên bản đồ tìm được vị trí “Lâm Hạ thành”, ngay tại hướng chính Bắc của quốc đô.

Hai thành cách nhau bốn mươi dặm, Lâm Hạ thành vừa phá, có thể áp sát tới thẳng quốc đô Nam triều.

Phó Thanh Dương chăm chú nhìn bản đồ, chậm rãi ở trong đầu óc hình thành một bản đồ lập thể 3D, dãy núi, con sông các địa thế ở trong đầu lần lượt hiện lên.

Chỉ năm phút đồng hồ, hắn đã mang địa hình phạm vi mười dặm Lâm Hạ thành khắc trong đầu ── Nếu bản đồ không vẽ sai.

Lúc này, Phó Thanh Dương nghe thấy ngoài cửa truyền đến một đợt tiếng bước chân dồn dập.

Mười hai người, đều là cao thủ, ba người nghề nghiệp Thổ Quái, hai Mộc Yêu, hai Hỏa Sư...

Phó Thanh Dương xoay người nhìn về phía cửa ô vuông, vừa vặn thấy cửa bị đẩy ra, một đám tướng lĩnh cao cấp mặc vẩy cá, trọng giáp, khinh giáp, vượt qua bậc cửa, tiến vào Quân Cơ đường.

Ánh mắt Phó Thanh Dương tập trung, thấy mấy gương mặt quen thuộc ── Linh Quân, Triệu Thành Hoàng, Thiên Hạ Quy Hỏa.

Dung mạo ba người chưa có biến hóa, lúc này đang ánh mắt tò mò nhìn quanh, quan sát hoàn cảnh cùng đồng bạn, thật cẩn thận che giấu trạng thái “mới đến” của mình.

Lúc này, ba người cũng đã nhìn thấy Phó Thanh Dương, vẻ mặt vui vẻ, sau đó kiềm chế xuống.

Phó Thanh Dương đứng khoanh tay, nhìn về phía tướng lĩnh cao cấp tiến vào trong phòng, thản nhiên nói: “Ngồi.”

Chín tướng lĩnh dân bản xứ tự nhiên mà vậy tìm được vị trí của mình, thấy thế, Linh Quân, Triệu Thành Hoàng cùng Thiên Hạ Quy Hỏa lần lượt chiếm ba cái ghế tựa còn lại.

Không đợi Phó Thanh Dương mở miệng, một vị tráng hán khuôn mặt thô ráp, đôi mắt hơi đỏ liền hừ lạnh nói: “Nguyên Soái, đại quân áp sát, chúng ta rất bận rộn, ngươi có chuyện cứ việc nói thẳng, nhất định đừng tùy tiện hành động nữa, liên lụy tướng sĩ ba quân.”

Tráng hán lúc nói chuyện, Phó Thanh Dương sâu sắc phát hiện tướng lĩnh khác vẻ mặt hoặc ghét bỏ hoặc khinh thường hoặc căm hận, cực kỳ bất mãn đối với Dương Sách.

Hắn không khỏi nhìn về phía Linh Quân, Linh Quân không hổ là tình yêu cũ (bạn nối khố) của Tiền công tử, ngầm hiểu, trầm giọng nói: “Nguyên Soái à, ngươi ngày hôm trước không để ý các tướng sĩ phản đối, tự tiện dẫn binh ra khỏi thành tập kích doanh trại địch, không ngờ trúng mai phục, mọi người dốc hết toàn lực, tổn thất ba ngàn binh mã mới cứu ngươi về được. Kẻ làm soái, lỗ mãng như thế, thẹn với triều đình tín nhiệm, thẹn với dân chúng tín nhiệm, càng thẹn với tướng sĩ bởi ngươi mà chết.”

Các tướng lĩnh dâng lên sự kính trọng, vẻ mặt kính nể nhìn Linh Quân.

Phó Thanh Dương mặt không biểu cảm nhìn mọi người, đã rõ khốn cảnh thứ nhất mình đối mặt ── Lòng người tan rã.

Kẻ làm soái, phải có được uy vọng ba quân thần phục, không có uy vọng thì không thể cầm quân, một khi khai chiến với quân địch, nhất định thất bại không thể nghi ngờ.

Vậy nhiệm vụ hàng đầu bây giờ chính là tạo uy vọng, tập hợp lòng người!

Phó Thanh Dương bắt đầu trầm ngâm. Bình thường mà nói, phương thức nhanh gọn nhất đơn giản nhất, chính là dẫn quân rời thành đánh thắng một trận, nhưng hắn bây giờ là Nguyên Soái không thể làm mọi người phục, hơn nữa bởi vì ngày hôm trước tự tiện dẫn quân ra khỏi thành, khiến Nam triều quân tổn thất thê thảm nặng nề, nếu lặp lại một lần nữa, lòng quân oán giận, không có bất cứ phần thắng nào.

Ra khỏi thành chính là tìm chết.

Suy nghĩ lưu chuyển, Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Bổn soái đã biết sai, hôm nay triệu tập các vị đến, đó là muốn nghe ý kiến mọi người. Quân địch vây thành, nguy cơ bốn bề, phá cục như thế nào?”

Hắn tính thu hoạch tình báo chi tiết của quân địch trước, cân nhắc sau.

Hết chương 2722.
Bình Luận (0)
Comment