Nghe vậy, các tướng lĩnh đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vị Nguyên Soái trẻ tuổi tự đánh giá bản thân rất cao này, thế mà nhận sai rồi?
Mặt trời mọc phía tây?
Phó Thanh Dương nhìn quanh, lạnh lùng nói: “Như thế nào, các vị đều là giá áo túi cơm, trong lồng ngực không có kế sách?”
Chịu hắn kích thích, Hỏa Sư trong tướng lĩnh dẫn đầu nhịn không được, vỗ bàn đứng lên, bắt đầu cao hứng bàn luận, nói về chiến lược cùng ý tưởng của mình.
Phó Thanh Dương ngồi ghế đầu, hai khuỷu tay chống mặt bàn, vẻ mặt lạnh lùng nghe, khi thì gật đầu, khi thì lắc đầu.
Không bao lâu, ở trong mấy vị tướng lĩnh chỉ điểm giang sơn, Phó Thanh Dương đã mò rõ tình huống quân địch, thống soái quân đội Bắc triều là Thác Bạt Quang Hách được xưng cường giả số một Bắc cảnh.
Người này ở mười mấy năm trước đã vấn đỉnh ngai báu người mạnh nhất Bắc cảnh, xuất đạo mười năm, giết các đại môn phái Bắc cảnh run rẩy, sau khi vô địch giang hồ, hắn vào triều làm tướng, xây dựng Cự Khuyết quân, tung hoành thiên hạ vô địch thủ.
Chiến tích huy hoàng nhất là sáu năm trước, dẫn năm trăm Cự Khuyết quân bắc đánh man di, tung hoành tám trăm dặm, giết mãi đến vương đình của man di phương Bắc, rốt cuộc thay Bắc triều bình định tai họa man di, có thể chuyên tâm Nam chinh, thành tựu bá nghiệp thống nhất thiên hạ.
Trong truyền thuyết, vị Thác Bạt Quang Hách kia thân như tháp sắt, ba đầu tám tay, một người có thể ngăn cản trăm vạn quân, vĩnh viễn không biết mệt nhọc, Cự Khuyết quân hắn dẫn dắt cũng như thế.
Trong trận chiến tung hoành thảo nguyên tám trăm dặm, đội quân này hoàn toàn không cần lương thảo tiếp tế tiếp viện.
Viễn Cổ Chiến Thần, Cự Khuyết quân dưới trướng là Yêu Mê Hoặc tạo thành... Khuôn mặt anh tuấn của Phó Thanh Dương lộ ra một phần ngưng trọng.
Viễn Cổ Chiến Thần chính là vì giết chóc mà sinh, vì chiến tranh mà sinh, huống chi, Viễn Cổ Chiến Thần này còn xây dựng một mũi quân Yêu Mê Hoặc, sức chiến đấu có thể nghĩ mà biết.
Đương nhiên, Phó Thanh Dương cũng không sợ, bởi vì Yển Sư cũng vì chiến tranh mà sinh, dùng tiểu thuyết cổ đại miêu tả để hình dung chính là, nam Yển Sư bắc Chiến Thần.
Tiếp theo, Phó Thanh Dương lại tìm hiểu chi tiết đối với quân chủng, vật tư, khí giới, số lượng dân chúng trong thành, số lượng kho lương dự trữ... của địch ta hai bên, Linh Quân, Thiên Hạ Quy Hỏa và Triệu Thành Hoàng nghe cực kỳ nghiêm túc.
Đợi sau khi mỗi một vị tướng lĩnh đều phát biểu ý kiến, đưa ra chiến lược của mình, Phó Thanh Dương cao giọng nói: “Lời vàng ngọc của các vị, Sách ghi nhớ trong lòng, ban đêm nhất định chăm chú nghiền ngẫm. Các vị bận rộn việc quân, hôm nay nghị sự kết thúc ở đây, về đi.”
Tuy nghị sự chưa có kết quả gì, nhưng mấy vị tướng lĩnh đều đã đạt được cơ hội bày tỏ suy nghĩ trong lòng, hài lòng rời đi, đối với Dương Sách kiêu ngạo có một chút đổi mới cái nhìn.
“Ba vị các ngươi ở lại một chút.” Phó Thanh Dương gọi lại ba người bọn Linh Quân.
Thiên Hạ Quy Hỏa chủ động đóng lại cửa ô vuông, Linh Quân lập tức khôi phục tư thái lười biếng, chỉ thiếu gác chân lên trên sa bàn.
Phó Thanh Dương không nói lời thừa: “Các cậu đều tìm hiểu được tình báo gì rồi.”
Triệu Thành Hoàng thẳng thắn: “Nghe được nhiều nhất chính là tướng sĩ trong quân lén lẩm bẩm về cậu, Dương Sách là con cháu môn phiệt, chị gái là hoàng hậu đương triều, ỷ vào gia thế cùng quan hệ cạp váy, mới lên làm Phiêu Kỵ tướng quân. Lần này Bắc triều xâm nhập, vị hôn quân kia ở quốc đô nghe lời bên gối của hoàng hậu, thế mà lại bổ nhiệm một tên con cháu thế gia không có kinh nghiệm làm soái, đối kháng bốn mươi vạn đại quân Bắc triều, đối kháng Bắc cảnh đệ nhất cao thủ Thác Bạt Quang Hách.”
Thiên Hạ Quy Hỏa bổ sung nói: “Tôi từng quan sát binh lính trong doanh trại, chỉ có thể nói là một cánh quân đủ tư cách, nhưng xa xa không thể gọi là hổ lang chi sư, chống lại thiết kỵ Bắc triều, chắc chắn thất bại không thể nghi ngờ. Mặt khác, Thác Bạt Quang Hách thị sát hiếu chiến, mỗi lần phá thành, nhất định tàn sát khắp nơi, dân chúng trong thành lòng người hoảng sợ, nếu không phải quân đội gác cổng thành, vườn không nhà trống, dân chúng trong thành đã sớm chạy hết.”
Linh Quân cảm khái một tiếng: “Lòng quân tan rã, lòng dân tan rã, năm vạn đối trận bốn mươi vạn, ài, nếu là đối chọi vùng đất bằng phẳng, Nam triều đã diệt. May mắn, tôi từng thao túng chim chóc quan sát địa thế Lâm Hạ thành, nam tựa núi, bắc giáp nước, địa thế lại cao, dễ thủ khó công.”
Nói xong, hắn bổ sung một câu: “Ừm, ưu thế của chúng ta, chỉ có tường thành.”
Phó Thanh Dương yên lặng nghe xong, cũng phát cây đao cho ba vị đồng đội: “Tôi phỏng đoán, cấp bậc vị Thác Bạt Quang Hách kia, thấp nhất là cấp 8 đỉnh phong, rất có thể là cấp 9 sơ kỳ, cái này cũng chưa tính Chúa Tể khác của Bắc triều.”
“Móa!” Linh Quân đứng bật dậy, nhe răng trợn mắt: “Tôi chỉ là Thánh Giả...”