Thiên Hạ Quy Hỏa cùng Triệu Thành Hoàng sắc mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Người trước do dự một phen, nói: “Nhiệm vụ chủ tuyến của tôi là sống qua mười ngày, mọi người thì sao?”
“Tương tự!” Linh Quân cùng Triệu Thành Hoàng đồng thời mở miệng.
“Nhiệm vụ chủ tuyến của tôi là đánh lui quân địch, hoặc bảo vệ quốc đô.” Phó Thanh Dương nói.
Linh Quân ném về phía bạn tốt tri kỉ ánh mắt thương hại: “Nói trước, mười ngày sau, tôi lập tức rời khỏi linh cảnh, cậu đừng nghĩ tôi lưu lại giúp cậu.”
Phó Thanh Dương lạnh lùng nói: “Ta không cần vật hi sinh.”
Dừng một chút, hắn nói: “Có nhìn thấy Nguyên Thủy cùng thành viên khác của Người Chết Trở Về không.”
Ba người khẽ lắc đầu, Linh Quân nói: “Không biết tiểu tử đó ở nơi nào. Đúng rồi, nhanh chóng tìm được bọn họ, có bọn họ, trận này mới có thể đánh.”
Thiên Hạ Quy Hỏa và Triệu Thành Hoàng cũng nghĩ như vậy, ở trong loại phó bản yêu cầu cao độ này, Nguyên Thủy Thiên Tôn có thể mang đến cảm giác an toàn cho bọn họ.
Phó Thanh Dương cười lạnh một tiếng: “Phó bản này gọi là vua mất nước, chúng ta đã đáp xuống doanh trại, vậy các cậu cảm thấy, hôn quân sẽ là ai?”
Ba người nhìn nhau, Linh Quân lớn tiếng nói: “Lập tức lui giữ quốc đô.”
Lúc này, một tiếng rít đinh tai nhức óc nổ vang ở doanh trại, sóng âm cuồn cuộn.
Bốn người trong Quân Cơ đường khẽ biến sắc, Phó Thanh Dương sải bước chạy ra, nhìn về phía binh sĩ gác ngoài cửa, trầm giọng nói: “Lập tức đi điều tra.”
Sĩ tốt kia không nhúc nhích, vẻ mặt thấy lạ mà không còn lạ nữa: “Nguyên Soái, đây là phu soái kia của Bắc triều đang gào rống, mỗi ngày đều là như thế, ngài quên rồi?”
Tù binh Bắc triều?
Phó Thanh Dương giật mình, “Dẫn ta đi.”
Bốn người theo sĩ tốt xuyên qua từng tầng doanh trại gạch xám ngói đen, rất nhanh tới giáo trường, xa xa thấy một bóng dáng cả người đẫm máu.
Hắn mặc chiến giáp tổn hại, tóc tai bù xù, trên tay chân buộc xiềng xích, một đầu khác của xiềng xích khảm thật sâu vào mặt sàn đất nện.
Các chỗ khớp xương trên người đóng vào đinh gỗ, xương tỳ bà cũng bị hai cây móc ngọc đâm thủng.
Một quan quân đang vung roi quật người này, khiển trách: “Yên tĩnh! Con mẹ nó, ngày ngày kêu như quỷ, vội vã muốn đầu thai như vậy? Chờ ngày mai Phá Ma Trát* đưa đến, lão tử tự mình chém ngươi.”
* dao cầu, giống như Hổ đầu trảm, cẩu đầu trảm trong phim
Xung quanh sĩ tốt mặc giáp tay cầm vũ khí, vẻ mặt khẩn trương ở một bên cảnh giới, tựa như thợ săn bao vây mãnh hổ, nơm nớp lo sợ, bất cứ lúc nào cũng có thể xoay người chạy trốn.
“Bốp! Bốp! Bốp! Bốp...”
Quan quân kia vung cánh tay, roi hóa thành tàn ảnh, mỗi một roi quật xuống đều sẽ bắn tung tóe lên bụi bậm, dưới ánh mặt trời rõ ràng có thể thấy được.
Tù binh tóc tai bù xù, mặt đầy vết bẩn ra sức giãy dụa, việc mình mình cứ làm ngửa mặt hú dài, mặc cho roi quật ở trên người, thờ ơ như không thấy.
Cách rất xa, lại mặt đầy vết bẩn, tóc tai bù xù, Phó Thanh Dương không thấy rõ khuôn mặt đối phương, nhưng nhìn từ động tác cơ thể, tù binh tiếng rống rung trời này tựa như có chút lo âu.
Tiếng rống của hắn nhìn như phát tiết, thực ra là đang kêu gọi cái gì.
Đang hướng quân địch ngoài thành cầu cứu? Truyền Thanh Dương vượt qua binh lính dẫn đội, dẫn ba vị đồng đội đi qua.
Đi tới gần, bọn họ rốt cuộc thấy rõ ngũ quan đại khái của tù binh kia.
“Cái đệch!” Linh Quân thốt ra.
Triệu Thành Hoàng và Thiên Hạ Quy Hỏa cũng vẻ mặt đầy kinh ngạc, tù binh đó... Là Ma Nhãn Thiên Vương!
Phó Thanh Dương giật mình, ngoài sự kinh ngạc lại lộ ra bộ dáng “Quả nhiên như thế”.
Lúc này, Ma Nhãn Thiên Vương cũng thấy được bốn đồng đội, lập tức ngừng thét dài, hắc một tiếng.
“Ngươi còn hắc?” Quan quân kia lập tức quật một phát roi, hùng hổ nói:
“Mọi rợ Bắc triều chó đẻ, ăn roi chưa đã ghiền phải không, lão tử lát nữa cho ngươi uống nước tiểu.”
Hắn cho rằng tù binh này là đang cười nhạo roi yếu đuối vô lực.
“Dừng tay.” Phó Thanh Dương lạnh giọng quát bảo ngưng lại.
Quan quân kia giống như mới chú ý tới bọn họ, bĩu môi, thu hồi sợi roi, bước nhanh nghênh đón: “Nguyên Soái!”
Phó Thanh Dương khẽ gật đầu, lời lẽ thăm dò nói: “Tù binh an phận hay không?”
“Vẫn là bộ dáng cũ, mỗi ngày sáng trưa tối đều phải kêu như quỷ, ngày mai Phá Ma Trát liền đưa đến, đến lúc đó, mạt tướng một đao chém tên này, Nguyên Soái liền không cần chịu quấy nhiễu nữa.” Quan quân đó nói.
Phó Thanh Dương hỏi ngược lại: “Phá Ma Trát?”
Sau khi hỏi ra câu này, hắn từ trong biểu cảm nhỏ của quan quân thấy được coi thường cùng khinh bỉ, sau đó liền nghe quan quân trả lời: “Tên này đao thương bất nhập, đinh gỗ xuyên tim, vẫn có thể hoạt bát khỏe mạnh. Chúng ta dùng vô số loại phương pháp, không thể chém giết hắn, quân sư liền đưa ra một kế, vận dụng chí bảo Phá Ma Trát trong quốc khố, có lẽ có thể chém giết kẻ này.”