“Nguyên Soái sao ngay cả Phá Ma Trát cũng không nhớ? Ồ, mạt tướng biết rồi, đối đầu kẻ địch mạnh, Nguyên Soái suy nghĩ quá nhiều, không nhớ cũng rất bình thường.”
Linh Quân hừ lạnh nói: “Giọng điệu kỳ quái, còn dám âm thầm trào phúng Nguyên Soái, bản tướng nhất định chém không tha.”
Quan quân khẩu phục tâm không phục cúi đầu ôm quyền: “Mạt tướng không dám.”
Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Lui ra ba mươi trượng.”
Quan quân ngẩn ra, cẩn thận hỏi: “Nguyên Soái, ngài muốn làm gì? Kẻ này tuy cạn kiệt tinh lực, thân mang gông xiềng, nhưng tuyệt đối không thể sơ ý, ngài...”
Phó Thanh Dương lạnh lùng nói: “Lui ra!”
Trên người hắn tự nhiên mà vậy để lộ ra một luồng lực lượng làm người ta thần phục, quan quân giật thót, sợ hãi phát ra từ bản năng, vội vàng dẫn theo mười mấy binh sĩ cầm binh khí lui về phía sau.
“Trạng thái thế nào?” Phó Thanh Dương đi đến trước mặt Ma Nhãn Thiên Vương.
“Vừa mệt vừa đói vừa mỏi vừa đau.” Ma Nhãn Thiên Vương ngồi ở trên mặt đất, lặng lẽ nói: “Vì sao các người không phải tướng quân chính là Nguyên Soái, mà tôi là tên tù binh sắp chết?”
Hắn sau khi tiến vào linh cảnh, mở mắt ra nhìn thấy chính là cú đầu, một binh lính đưa cơm đang tát hắn.
Ma Nhãn Thiên Vương ngay lập tức đưa đối phương đi luân hồi.
Vì thế, liền có quất roi vừa rồi.
Tình huống thân thể hắn cực kỳ không ổn, hòm đồ bị phong ấn, các khớp xương quanh thân bị đóng đinh gỗ, xương tỳ bà bị xuyên thủng, một thân tu vi mười phần không còn một, cũng may nền tảng mình đồng da sắt là không thể phong ấn.
Hắn từ trong nói chuyện (mắng chửi) có hạn biết được tình cảnh cùng thân phận của mình, ngày mai Phá Ma Trát đến, đó là thời điểm phải chết, vì thế vội vàng ác long rít gào, hy vọng có thể dẫn đồng đội tới.
Mặc kệ là Phó Thanh Dương hay Nguyên Thủy Thiên Tôn, Ma Nhãn đều rất tin phối trí của bọn họ, tuyệt đối có thể cứu mình.
Chẳng phải thế sao, quả nhiên đưa tới Phó Thanh Dương.
Phó Thanh Dương nhìn Ma Nhãn chật vật, trêu tức nói: “Bởi vì cậu là nghề nghiệp tà ác.”
“Tôi là nghề nghiệp tự do.” Ma Nhãn sửa đúng: “Đừng mang tôi cùng đám khốn kiếp kia nói nhập làm một.”
“Ý tứ của tôi là, cậu là nghề nghiệp tà ác, muốn về đơn vị, chỉ có thể đi tuyến đường bỏ gian tà theo chính nghĩa, cho nên cậu mới trở thành tù binh.” Phó Thanh Dương nói: “Vừa lúc, khốn cảnh nhân vật của tôi là thiếu uy vọng, khó có thể cầm binh, lát nữa tôi sẽ cởi bỏ trói buộc của cậu, cậu ở trước mặt các quan quân sĩ tốt kia, hướng tôi tuyên thệ nguyện trung thành.”
Tiền công tử đầu óc nhanh nhạy, đã tìm được biện pháp phá giải khốn cảnh của nhân vật.
Nhưng, Ma Nhãn lập tức từ chối: “Người tôi nguyện trung thành là Thái Dương Chi Chủ.”
“Thái Dương Chi Chủ hẳn là không ở trong quân doanh.” Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Thân phận nhân vật của cậu là gì?”
“Hoàn Nhan Nhân Đồ, tả thống lĩnh của Cự Khuyết quân, mười ngày trước trong công thành, bị quân sư Nam triều quân thiết kế bắt được.”
“Hoàn Nhan Nhân Đồ nguyện trung thành với tôi, có quan hệ gì với Ma Nhãn Thiên Vương cậu?”
“... Có đạo lý!”
Phó Thanh Dương rút ra bảo kiếm bên hông, kiếm quang lạnh lẽo chợt lóe, leng keng liên thanh, còng tay xiềng chân của Ma Nhãn đứt đoạn, tiếp theo, hắn lật cổ tay, chuôi kiếm đánh hai cái móc ngọc.
Phốc phốc, móc câu ngọc từ sau lưng Ma Nhãn bắn ra, mang ra hai mảng máu thịt thối rữa.
Ma Nhãn Thiên Vương mừng rỡ, quanh thân cơ bắp cuồn cuộn, ép ra đinh gỗ đóng ở khắp các khớp xương.
“Nổi trống, nổi trống!” Nơi xa, tên quan quân kia sợ hãi biến sắc. “Nguyên Soái thả Hoàn Nhan Nhân Đồ, lập tức nổi trống, thông báo toàn quân nghênh địch, mau chóng đi mời quân sư...”
Một sĩ tốt kinh hoảng thất thố chạy về phía trống trận, nắm lên dùi trống, ra sức gõ.
Thùng thùng thùng... Theo tiếng trống, binh lính trong doanh trại hùng hổ tràn đến, trong chớp mắt đã đông nghịt người. Khi bọn họ thấy rõ tình huống giáo trường, phát hiện vị Bắc triều Nhân Đồ kia suýt nữa phá thành đã mất hết trói buộc, khôi phục tự do, nhất thời xôn xao.
“Bày trận, bày trận!” Hai tướng lĩnh cao cấp chạy tới rống lên.
Trong tiếng giáp trụ leng keng, mấy trăm sĩ tốt chạy tới trước hết nhanh chóng bày trận hình, tay cầm trường mâu, nhắm vào Hoàn Nhan Nhân Đồ nơi xa, chỉ đợi cấp trên ra lệnh một tiếng, liền khởi xướng xung phong.
Phó Thanh Dương đứng ngạo nghễ bất động, hướng về Ma Nhãn Thiên Vương khẽ gật đầu, ý tứ là, cậu bắt đầu biểu diễn đi.
“Xì, thực làm người ta khó chịu.” Ma Nhãn Thiên Vương cười khẩy một tiếng, sau đó quỳ một gối xuống đất, cao giọng nói: “Hoàn Nhan Nhân Đồ, bằng lòng quy thuận Nam triều, nguyện trung thành Dương soái.”
Sóng âm cuồn cuộn, giống như tiếng sét nổ vang ở bên tai các tướng sĩ, làm khuôn mặt bọn họ ác liệt chuyển thành dại ra, chiến ý trong mắt tan rã như tuyết mùa xuân.
Phó Thanh Dương không kinh không hỉ, trấn định tự nhiên: “Được!”
Nháy mắt, giáo trường lặng ngắt như tờ.