Ở dưới cung nữ bên cạnh kéo, ánh mắt ám chỉ, Sở mỹ nhân vội vàng quỳ rạp xuống đất, vui vẻ nói: “Tạ ơn, tạ ơn bệ hạ...”
Rời lầu các ba tầng, Trương Nguyên Thanh ngồi lên xe hươu, tiếp tục đi, trên đường nghe thị vệ phản hồi, trong phủ Sở mỹ nhân không có vấn đề, ít nhất bọn họ chưa tìm ra điểm đáng ngờ, cung nữ và hoạn quan cũng không nhìn ra cô có cái gì khác thường, trừ không quá thông minh cùng không hiểu lễ nghi.
Mục tiêu kế tiếp là Uyển mỹ nhân.
Chính là nữ tử kia hơn nửa đêm ở trong bụi hoa kêu như quỷ.
Xe hươu ở trong hậu hoa viên hoàng gia tựa như tiên cung đi nửa khắc đồng hồ, dừng ở trước một ngôi lầu tỏ ra hơi đơn sơ, cao hai tầng, mặc dù cũng rường cột chạm trổ, nhưng không đủ tinh xảo, hoa cỏ trong vườn cũng thưa thớt bình thường.
Trương Nguyên Thanh vén rèm, được hoạn quan đi cùng đỡ xuống đất, dẫn theo một đoàn người tràn vào tiểu viện.
Trong vườn cung nữ, hoạn quan rải rác, dung mạo của cung nữ cũng rất bình thường.
Uyển mỹ nhân nhìn qua không quá được sủng ái nha... Trương Nguyên Thanh đang nghĩ ngợi, liền thấy một vị hoạn quan cao giọng nói:
“Bệ hạ giá lâm ~”
Mấy giây sau, trong lầu truyền đến tiếng bước chân nặng nề “rầm rầm”, trong khoảng khắc, cửa ô vuông bị sức mạnh to lớn đẩy ra, chỉ gặp một nữ tử cao lớn vạm vỡ, chiều cao khoảng 1m75 xông ra.
Nàng này mặt như mâm tròn, mắt như chuông đồng, mày rậm môi dày, thân thể dương cương, quả nhiên là một hảo hán trên cánh tay có thể phi ngựa, trên quyền có thể cho người ta đứng.
Trương Nguyên Thanh kinh hãi liên tiếp lui về phía sau.
Hảo hán này dừng ở phụ cận, uyển chuyển thi lễ, ồm ồm nói: “Bệ hạ ~”
“Uyển, Uyển mỹ nhân? !” Da mép Trương Nguyên Thanh cũng đang run rẩy, trong lòng tự nhủ không phải nói mi tân họa nguyệt, búi tóc kéo mây, kinh vì nét đẹp sao, viết Khởi Cư chú là ai? Trẫm muốn chém đầu hắn.
“Bệ hạ, thần thiếp ngày nhớ đêm mong, rốt cuộc chờ được ngài tới.” Uyển mỹ nhân ôm lấy cánh tay Trương Nguyên Thanh.
Trương Nguyên Thanh giãy, chưa giãy ra được, lại giãy tiếp, vẫn chưa giãy ra được, bị dọa tới mức kêu toáng lên: “Cứu giá, mau tới cứu giá.”
Hai thị vệ ba hoạn quan bổ nhào lên, đè Uyển mỹ nhân xuống đất.
Trương Nguyên Thanh thì được hai cung nữ yểm hộ, động như thỏ chạy trốn về xe hươu.
Bánh xe lộc cộc, hươu kêu e e, Trương Nguyên Thanh chạy trốn ở trên đường, hiểu rõ tình huống, thì ra hậu cung có hai Uyển mỹ nhân, một người trong đó là gần đây ở trong bụi hoa hát ca được Triệu Thuấn coi trọng, sau khi sủng hạnh phong làm Uyển Mỹ.
Mà Uyển mỹ nhân này, là hai năm trước Triệu Thuấn đi chơi hồ, không cẩn thận rơi xuống nước, trong lúc nguy cấp, một hảo hán nhảy xuống nước, nhanh như cá bơi, vượt ở trước tất cả thị vệ vớt lên hoàng đế bệ hạ.
Triệu Thuấn người này không có ưu điểm gì, nhưng biết nhớ ơn, ban thưởng đối với nữ nhân chính là sắc phong.
Thế là sắc phong vị hảo hán này là Uyển mỹ nhân, coi trọng có thể bảo hộ an bình.
Thì ra gây ra trò cười rồi, mình đã nói mà, Triệu Thuấn nhân phẩm không được, thẩm mỹ không cho phép kẻ khác khinh nhờn... Trương Nguyên Thanh nghĩ thầm, sau đó thấy hươu đực kéo xe dồn dập kêu vài tiếng, chợt bước nhanh, ở trong một đợt tiếng cộc cộc gấp rút, phóng tới một tòa lầu các cách đó không xa.
Trương Nguyên Thanh tập trung tinh thần nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài lầu các cắm vài cành lá xanh nhạt, cành lá dính lấy nước.
Hươu đực không kịp chờ đợi đã lao tới, thò đầu vội vàng nhai nuốt.
Trương Nguyên Thanh khịt khịt mũi, ngửi thấy một vị mặn thoang thoảng từ trong cành lá phát ra.
Lau nước muối? Hắn càng thêm tò mò đối với vị Uyển mỹ nhân kia.
Đúng lúc này, một đợt thanh âm đẹp đẽ kỳ ảo từ lầu hai truyền đến, theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một bóng lưng trang phục cung đình sáng màu ngồi tựa lan can, mái tóc mang theo trang sức hoa mỹ.
...
Sau khi ăn trưa, Phó Thanh Dương kiểm duyệt xong khí giới thủ thành, lương thảo, vòng quanh tường thành thăm dò xong địa thế, tra xong kho lương quan phương, vội vàng trở về doanh trại nguyên soái.
Nhìn thấy năm đồng đội trầm mặc ngồi trong phòng, sắc mặt đều không quá tốt.
Thấy hắn trở về, Thiên Hạ Quy Hỏa lo lắng nói: “Vừa rồi tìm một vòng, trong quân không có nữ giới, nữ Thánh Giả, Chúa Tể của Người Chết Trở Về, hẳn là đều ở quốc đô bên kia.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên sắc mặt nghiêm túc: “Còn có một tin tức càng tệ hơn, Anh Gà Đỏ không ở trong quân.”
Linh Quân than thở tổng kết: “Không có đầu óc đều ở bên đó, không có thực lực cũng ở bên đó.”
Phó Thanh Dương nghĩ một chút, nói: “Kỳ thật, Khương Tinh Vệ cũng tới, tôi không ngờ đó là nhân vật phó bản.”
Ma Nhãn Thiên Vương vỗ bàn: “Lập tức lui giữ quốc đô.”
“Không cần hoảng, chỉ cần chúng ta trấn thủ được Lâm Hạ, quốc đô không có nguy hiểm.” Triệu Thành Hoàng trấn an nói.
Đang nói, một sĩ tốt vội vàng đi vào, dừng gấp ở cửa ra vào, cao giọng nói:
“Nguyên soái, có mật báo.”