Rời khỏi lầu các Uyển mỹ nhân ở lại, Trương Nguyên Thanh sau đó đi cung điện Đức phi. Trên đường, hắn gọi hoạn quan, giọng điệu thoải mái hỏi: “Trẫm bình thường đối với Đức phi như thế nào?”
Khuôn mặt hoạn quan tràn đầy nụ cười đáp lại: “Ân sủng có thừa.”
Hôn quân đối với cô gái nào không phải ân sủng có thừa? Trương Nguyên Thanh nói: “So sánh với mỹ nhân phi tử khác thì sao?”
Hoạn quan lại cười đáp: “Bệ hạ đối với Đức phi là ân sủng nhất.”
Trương Nguyên Thanh đã có nắm chắc trong lòng, có lẽ là bởi giết cả nhà Đức phi, cho nên Triệu Thuấn đối với Đức phi đặc biệt dung túng.
Rất nhanh, bọn họ tới trước cung điện Đức phi, ở dưới cung nữ dẫn, trực tiếp tiến vào vườn hoa, phóng mắt nhìn, đóa hoa không biết tên trắng noãn nở rộ, tô điểm toàn bộ khu vườn bình thản thanh lịch.
Trong đình tránh nắng của khu vườn, một mỹ nhân đồ trắng đang đánh đàn, vòng eo thắt đáy lưng ong, thân thể yểu điệu, một đôi mắt như nước mùa thu, cặp lông mày như dãy núi mùa xuân, da trắng mịn màng, có thần vận.
Thật là mỹ nhân tuyệt sắc.
Hoạn quan hô to một tiếng “Bệ hạ giá lâm”, nhưng Đức phi trong đình cúi đầu đánh đàn, coi như không biết.
“Nàng ấy vẫn luôn phách lối như vậy sao?” Trương Nguyên Thanh nhỏ giọng hỏi hoạn quan bên người.
Hoạn quan không hiểu ý tứ ‘phách lối’, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Trương Nguyên Thanh đổi cách dùng từ: “Đức phi xưa nay đã như vậy?”
Hoạn quan gật đầu, nhưng không dám đánh giá.
Trương Nguyên Thanh nhìn sắc trời một phen, còn sớm, liền nói: “Để nàng ấy đnáh đàn, ngươi đi triệu tập hết người trong điện tới.”
Hoạn quan nhận lệnh lui ra, không bao lâu, cung nữ trong điện của Đức phi đều bị triệu tập tới.
Trương Nguyên Thanh dựa theo “lý luận” của mình, tích cực tương tác, tác động qua lại với các cung nữ xinh đẹp, không phải bóp chính là vỗ, không phải vỗ chính là hôn, các cung nữ mặt mũi tràn đầy hờn dỗi, lại không có chút suy nghĩ tránh né.
Đều cảm thấy có thể bị bệ hạ khinh bạc là phúc phận tu luyện tám kiếp, thậm chí còn muốn tiến thêm một bước, leo lên giường của bệ hạ.
Lúc này, tiếng đàn dừng lại, Đức phi phong tư trác tuyệt dẫn theo cung nữ ôm đàn đi tới.
“Bệ hạ!” Nàng không lạnh không nhạt thi lễ.
“Đức phi, ái phi của trẫm...” Trương Nguyên Thanh lập lại chiêu cũ nắm tay Đức phi, nói: “Trẫm nhớ Đức phi, chẳng có lòng nào với chính vụ, đêm nay muốn Đức phi thị tẩm, bảo người phía dưới chuẩn bị một phen đi.”
Đức phi khuôn mặt bình thản lạnh nhạt, thản nhiên nói: “Mấy ngày trước, thần thiếp mới vừa thị tẩm, bệ hạ hậu cung ba ngàn giai lệ, không thể chỉ sủng mỗi thần thiếp. Thần thiếp mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi trước.”
Biểu lộ lạnh nhạt lướt qua người Trương Nguyên Thanh, dẫn cung nữ vào phòng.
Trương Nguyên Thanh không ngăn cản, cũng không kiên trì, thở dài nói: “Ái phi đã không có hứng, vậy ngày khác đi.”
Hắn cần tiếp tục đóng vai nhân vật Triệu Thuấn này.
Sau đó, Trương Nguyên Thanh lại đi gặp Nhã phu nhân cùng hoàng hậu, bất đắc dĩ, Nhã phu nhân cáo ốm không gặp, hoàng hậu thì xuất cung về Dương gia thăm, không thấy.
Lúc hoàng hôn, Trương Nguyên Thanh ở Ngự Âm phường gặp được Vương ca cơ, vị ca cơ này đầy đặn xinh đẹp, mặc trang phục rực rỡ, vầng trán đầy đặn, mắt hạnh má đào, sóng mắt uyển chuyển, trời sinh một nét quyến rũ câu dẫn người ta.
“Bệ hạ, nô nhớ ngài chết mất, ngài ba ngày qua, tại sao không tìm nô gia hát khúc?” Vương ca cơ mừng rỡ đi lên, uyển chuyển thi lễ.
Đối với nàng, Trương Nguyên Thanh đi thẳng vào vấn đề, hừ lạnh nói:
“Trẫm bị gian nhân đầu độc ám hại, Hoàng Thành ti âm thầm điều tra việc này, bởi vậy giữ kín không nói ra. Vương ca cơ, trẫm trước và sau khi trúng độc, nàng đều từng hầu hạ trẫm.”
Vương ca cơ biến sắc:
“Bệ hạ, dù cho nô một trăm lá gan, cũng không dám mưu hại bệ hạ.”
Trương Nguyên Thanh thay đổi lời nói, cười nói:
“Trẫm tất nhiên không phải hoài nghi nàng, trẫm là muốn nói cho nàng, nếu có đối tượng hoài nghi, lập tức báo cáo với Hoàng Thành ti.”
Vương ca cơ lúc này mới chuyển lo thành vui, gắt: “Bệ hạ, ngài là muốn hù chết nô gia à...Nô gia chỉ là một ca cơ, không biết gian tặc nào cả, nô gia chỉ biết đánh đàn ca hát, nếu không để nô gia làm cho bệ hạ...”
Còn chưa dứt lời, Trương Nguyên Thanh một bước áp sát, ôm eo Vương ca cơ, ‘hề hề’ nói:
“Hát khúc không cần, theo trẫm vào phòng.” Trong nháy mắt bàn tay chạm tới vòng eo mềm mại, hắn rõ ràng cảm giác được thân thể Vương ca cơ cứng ngắc một phen, cơ bắp trong nháy mắt căng lên, lại ở một giây sau thả lỏng.
“Bệ, bệ hạ, ngài bệnh nặng mới khỏi, sao có thể vất vả...” Vương ca cơ nhẹ nhàng đẩy ngực hoàng đế bệ hạ một cái, nụ cười mềm mại đáng yêu: “Đợi ngài dưỡng tốt long thể, nô lại hầu hạ ngài.”
Nếu như là gián điệp, hẳn là sẽ rất tình nguyện tiếp xúc với mình, cho dù không ám sát ngay tại chỗ, cũng sẽ giữ mình lại hạ độc bất cứ lúc nào...Vương ca cơ lại rất kháng cự có tiếp xúc thân thể với mình... Trương Nguyên Thanh buông tay ra:
“Đêm nay thị tẩm!”
Nói xong, dẫn theo thị vệ, hoạn quan quay người rời đi...