Hoàng hôn, Trương Nguyên Thanh cưỡi xe hươu trở lại tẩm cung, nằm lên chiếc giường êm ái, bắt đầu đánh giá lại thu hoạch hôm nay.
Sở mỹ nhân là Khương Tinh Vệ, Uyển mỹ nhân tạm thời không biết là ai, nhưng xác nhận là linh cảnh hành giả, Nhã phu nhân cùng hoàng hậu chưa gặp được, Đức phi...
Trương Nguyên Thanh khó nắm chắc, bởi vì Đức phi cũng không kháng cự hắn nắm tay, nói rõ không bài xích tiếp xúc thân thể, về phần không bằng lòng thị tẩm cùng thái độ lạnh nhạt, là ở giữa hai nhân vật có “thù diệt môn” .
Ngược lại là Vương ca cơ rất thú vị, dựa theo Khởi Cư Lục ghi chép, Vương ca cơ là Triệu Thuấn thường xuyên sủng hạnh, theo lý mà nói, mọi người cũng lên giường vô số lần rồi, không có khả năng kháng cự tiếp xúc thân thể.
Cho nên Vương ca cơ cũng có thể là linh cảnh hành giả.
Mặc dù gián điệp chưa tìm được, nhưng hôm nay thu hoạch rất lớn — Thu được bảo tiêu!
“Manh mối có liên quan gián điệp một chút cũng không có, muốn ở trong 24 giờ bắt được, gần như không có khả năng, thao tác chính xác của trẫm hôm nay, nên là ở trong hậu cung đào ra đồng đội, sau đó mời đồng đội bảo hộ, chờ đợi gián điệp tự chui đầu vào lưới.”
Về phần không có khả năng bại lộ thân phận, đương nhiên là phó bản tăng thêm độ khó, nếu không phải thế, chỉ cần lên xe hươu, ở bên đường gào to “Gà ngươi quá đẹp”, liền có thể dễ như trở bàn tay khớp ám hiệu với đồng bạn.
Thiết lập độ khó phong ấn tu vi cùng hòm đồ cũng liền mất đi ý nghĩa.
Cũng may Trương Nguyên Thanh cơ trí phát hiện phương thức tìm đồng đội có thể nói là “bug”, thành công tìm được ba đồng đội, bây giờ chỉ đợi các cô ban đêm đến thị tẩm.
Lúc này, một mùi thuốc nồng đậm bay vào mũi, Trương Nguyên Thanh nhíu mày nhìn, chỉ gặp Lý thường thị thái dương hoa râm dẫn theo một cung nữ đi vào.
Trong tay cung nữ bưng bát.
Trương Nguyên Thanh lập tức hồi phục tư thái hôn quân, không nhịn được nói: “Trẫm cũng đã nói không uống, cẩu nô tài, ngươi là nghe không hiểu lời của trẫm?”
Da mặt Lý thường thị co rúm, cố nhẫn nhịn, ồm ồm nói:
“Bệ hạ, thái y từng nói, ngươi trúng là kỳ độc, nếu không uống thuốc đúng hạn, độc tố còn sót lại tích lũy ở trong cơ thể, sẽ có hậu hoạn.”
Kỳ độc? Ngươi ban ngày làm sao không nói... Trương Nguyên Thanh thừa cơ tìm hiểu tình báo: “Kỳ độc gì? Trẫm sao không biết!”
Lý thường thị trầm giọng nói:
“Theo thái y nói, là nhiều loại độc dược hỗn hợp thành kỳ độc, dược hiệu mãnh liệt, nhưng lại kiềm chế lẫn nhau, bởi vậy sẽ không lập tức mất mạng, nhưng cũng khó có thể căn cứ độc dược tìm ra người hạ độc, bởi vì bọn chúng có thể không phải cùng một ngày đút cho bệ hạ.”
Trương Nguyên Thanh bừng tỉnh đại ngộ, cho nên mãi chưa bắt được hung thủ, mà các phi tần hậu cung đều là nữ nhân của hoàng đế, Hoàng Thành ti cũng không dám tra tấn bức cung.
Cho nên tìm gián điệp có thể là nhiệm vụ thời gian dài, tìm bảo tiêu mới là phương pháp tốt nhất phá giải “sinh tồn hai mươi tư giờ”! Trương Nguyên Thanh giả bộ như không nhịn được bưng bát lên, ‘sụp soạp’ uống hết chén thuốc.
Đương nhiên, chưa quên để cung nữ thử độc.
Mặc dù Lý thường thị là người của Trịnh thái hậu, không có khả năng lắm là hung thủ, nhưng quá trình không thể thiếu.
Sau khi dùng xong bữa tối, Trương Nguyên Thanh ở trong tẩm cung trông mong chờ đợi, rốt cuộc nghe thấy ngoài điện truyền đến tiếng hô của hoạn quan:
“Sở mỹ nhân đến ~”
Ngay sau đó, cửa ô vuông cao lớn bị đẩy ra, Sở mỹ nhân bộ dáng 14~15 tuổi, trắng nõn xinh xắn, đi cùng hai cung nữ tiến vào tẩm cung.
“Bệ hạ!”
Sở mỹ nhân lớn tiếng nói: “Thần thiếp thẹn thùng, có thể đuổi thủ hạ ra, chỉ để lại thần thiếp hầu hạ ngài hay không.”
Trương Nguyên Thanh đang có ý này, dù sao hắn không phải thật sự sủng hạnh Sở mỹ nhân, giữ lại cung nữ trong tẩm cung, không tiện diễn kịch, thế là để cung nữ rút đi.
“Bốp bốp!”
Trương Nguyên Thanh vỗ vỗ giường, “Tới tới tới, Sở mỹ nhân mau ngồi.”
Sở mỹ nhân chưa nhúc nhích, vểnh tai, nghe tiếng bước chân đi xa, lúc này mới tiến lên.
Sau đó, Trương Nguyên Thanh nhìn thấy trong tay áo cô trượt ra một con dao găm sáng như tuyết.
“? ? ?”
Dưới ánh nến, ánh sáng lạnh lẽo của dao găm chiếu vào đáy mắt Trương Nguyên Thanh, bên tai truyền đến Sở mỹ nhân từ trong kẽ răng ép ra tuyên cáo tử vong.
“Hôn quân, ta muốn vì dân chúng cả thiên hạ giết ngươi!”
Dứt lời, cầm dao găm ‘Bịch bịch bịch’ lao đến.
Tinh Vệ muốn giết mình?
Đệch, thích khách thế mà lại là Tinh Vệ?
Tinh Vệ vì sao muốn giết mình, cô ấy không phải đồng đội của mình sao? Cô ấy giết mình cần dùng dao găm? Một mồi lửa có thể mang mình bây giờ đốt thành than.
Hoặc là cô ấy không phải Tinh Vệ? Không, cô ấy nhất định là Tinh Vệ, mình không có khả năng đoán sai...
Ý niệm ùn ùn sôi trào ở trong đầu Trương Nguyên Thanh, nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ những thứ này.
Hắn rất quyết đoán, lớn tiếng hô to: “Người đâu...”