Nếu cô ấy là gián điệp, nói rõ không phải cùng đội với mình, kỳ quái đây là phó bản lập nhóm, mình cùng cô ấy đều là thành viên bang phái của Bạch Hổ binh chúng, sao có thể ở trận doanh đối địch...
Thế này không phải bày rõ để chúng ta tàn sát lẫn nhau sao?
Khi suy nghĩ chuyển động, mấy bóng người kia dừng ở ngoài cửa tẩm cung, chỉ nghe tiếng Uyển mỹ nhân như ẩn như hiện truyền đến.
“Ở lại bên ngoài đi, không cần theo ta đi vào.”
Cung nữ bên ngoài lên tiếng đáp.
“Vâng ~”
“Két ~”
Cửa ô vuông to lớn nhẹ nhàng đẩy ra, Uyển mỹ nhân mặc váy cung đình màu trắng, thanh lệ thoát tục uyển chuyển gót sen đi vào tẩm cung, vén rèm lên, đi vào buồng trong.
Cô nhìn lướt chung quanh một lần, tạm dừng vài giây ở trên quần áo rơi vãi, hít sâu một hơi, đi đến bên giường, u oán nói: “Bệ hạ, ngài không phải bảo thần thiếp tới thị tẩm sao? Tại sao tìm muội muội khác.”
Trương Nguyên Thanh cảm giác dao ở ngực đẩy hướng về phía trước, Sở mỹ nhân cuộn mình ở trong lòng hắn giọng nhỏ như muỗi kêu, nói: “Bảo nàng ấy đi, nếu không giết ngươi luôn bây giờ.”
“Uyển mỹ nhân, trẫm hôm nay đã gọi Sở mỹ nhân thị tẩm rồi, nàng trở về đi.” Trương Nguyên Thanh cố gắng để giọng khàn khàn tỏ ra nhu nhược đáng thương, hy vọng đồng đội trí tuệ có thể từ trong giọng nói phán đoán ra trạng thái của hắn.
Bây giờ chỉ có thể đánh cược đánh phen, cược Uyển mỹ nhân là bé trà xanh hoặc dì trẻ, các cô là Nhạc Sĩ, rất mẫn cảm đối với “thanh âm” cùng “giọng điệu”.
Các cô không cần biết thân phận chân thật của hoàng đế, chỉ cần nghe ra hoàng đế rơi vào hiểm cảnh, làm linh cảnh hành giả các cô khẳng định sẽ ra tay.
Loại động tác nhỏ này, là bắt nạt Khương Tinh Vệ đầu óc không thông minh, đổi thành người khác, khẳng định sẽ bị phát hiện.
“Thì ra là Sở mỹ nhân à... A, bệ hạ, giọng ngài làm sao vậy?” Uyển mỹ nhân bên ngoài rèm che hỏi.
Trong lòng Trương Nguyên Thanh vui sướng, vội nói: “Có điêu dân muốn hại trẫm...”
Dao găm ở ngực đẩy vào thêm một chút.
Trương Nguyên Thanh thay đổi lời nói: “Ý của trẫm là, trẫm độc tố còn sót lại chưa thanh trừ, bị thương cổ họng.”
“Bệ hạ, ngài độc tố còn sót lại chưa tan, thần thiếp càng không nên đi, Sở mỹ nhân tuổi còn nhỏ, không biết chiếu cố bệ hạ, thần thiếp muốn lưu lại hầu hạ ngài.” Uyển mỹ nhân bên ngoài rèm che giọng mềm mại cầu khẩn.
Không đợi Trương Nguyên Thanh từ chối, cô bước vội lên trước hai bước, chủ động xốc lên rèm che.
Làm hay lắm! Trương Nguyên Thanh vui sướng.
Sở mỹ nhân thấy việc đã đến nước này, dứt khoát tung chăn ngồi dậy, tay trái bịt miệng hoàng đế, tay phải giơ dao găm, nhắm ngay Uyển mỹ nhân bên ngoài giường, định đồng thời xử lý hai người.
Ngay tại lúc đó, Uyển mỹ nhân xốc lên rèm che, đột nhiên rút ra một con dao găm, tạo thế muốn đâm.
Hai mỹ nhân cầm dao găm đối mặt, đều sững sờ.
Không khí an tĩnh mấy giây...
Ngươi cũng là đến hành thích? Ánh mắt hai người giao tiếp, mặc dù chưa nói chuyện, nhưng đều đọc hiểu sự hoang mang trong mắt đối phương.
Trương Nguyên Thanh: “? ? ?”
Hắn bỗng ý thức được một sự kiện, Sở mỹ nhân cũng tốt, Uyển mỹ nhân cũng thế, đều là linh cảnh hành giả, đã là linh cảnh hành giả, làm sao có thể đáp ứng thị tẩm?
Nếu đáp ứng thị tẩm, thì nhất định có mục đích.
Sở mỹ nhân là vì hành thích, Uyển mỹ nhân... Cũng tương tự.
Nhiệm vụ của các cô đều là ám sát mình! Đệch, mình đánh giá thấp độ khó của phó bản này rồi, không, mình đánh giá thấp hôn quân nhân vật này, kẻ địch của Nam triều là Bắc triều, nhưng kẻ địch của hôn quân không chỉ Bắc triều, còn có “người trung nghĩa” của Nam triều.
Tâm tình Trương Nguyên Thanh chìm vào đáy vực, yên lặng co lại đến góc giường.
Sau khi ánh mắt giao tiếp ngắn ngủi, hai vị mỹ nhân tựa hồ đã đạt thành sự ăn ý nào đó, nhao nhao hướng ánh mắt về phía hôn quân, trên mặt tràn đầy sát ý.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài tẩm cung truyền đến tiếng hoạn quan hô to:
“Vương ca cơ đến ~”
Sở mỹ nhân cùng Uyển mỹ nhân biến sắc, người sau hừ lạnh nói:
“Quả nhiên là tên hôn quân háo sắc như mạng, một đêm thế mà tìm ba nữ nhân thị tẩm, một đao giết cũng lãi cho ngươi rồi.”
Nói xong, Uyển mỹ nhân nhảy lên giường rồng, một lần nữa buông rèm che xuống, gác dao ở trên lưng Trương Nguyên Thanh, giọng yêu kiều nói:
“Bảo cô ta trở về.”
Khương Tinh Vệ yên lặng lùi về trong lòng hôn quân, dùng dao găm tì lên ngực: “Đúng, bảo cô ta cút!”
Các người tin hay không, cô ta cũng là đến ám sát ta... Xuất hiện lần nữa tình huống đột phát, đánh gãy tiết tấu của hai nữ thích khách, Trương Nguyên Thanh lại không vui nổi một chút nào.
Hắn một lần nữa nằm xuống, nghe cửa ô vuông cao lớn bị đẩy ra, một bóng người cao cao nở nang đi vào, dừng ở bên cạnh rèm che, quyến rũ nói:
“Bệ hạ ~ nô gia đến thị tẩm nha.”
Trong nháy mắt, Trương Nguyên Thanh cảm giác hai cây dao găm trước sau nhẹ nhàng đẩy vào mình.