Trương Nguyên Thanh nhìn Vương ca cơ đứng ở sau rèm che, dùng giọng điệu bi thương chết lòng nói:
“Đừng diễn nữa, ngươi cũng là đến ám sát ta à?”
Vương ca cơ sững sờ, sau đó thần thái thay đổi hẳn, đôi mắt ngập nước lập tức sắc bén như đao, cô từ trong khe rãnh trắng phau rút ra một cây dao găm ngắn, nắm ở trong tay, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn bề.
“Không cần nhìn, không có mai phục.” Giọng Trương Nguyên Thanh khàn khàn: “Chẳng qua trên giường có hai đồng bọn của ngươi.”
Khi nói ra câu này, hắn có loại cảm giác hoang đường tạo hóa trêu ngươi, đường đường Nguyên Thủy Thiên Tôn tung hoành phó bản nhiều năm, không ngờ thua ở trong tay ba con nhóc chưa đủ lông cánh.
Hắn đã nghĩ kỹ, nếu thật sự cùng đường mạt lộ, liền công bố thân phận của mình, cắn trả thì cắn trả, dù sao cũng phải sống sót trước rồi nói sau.
“Hôn quân, đừng có giở trò nữa.” Vương ca cơ không tin, cầm dao găm, tạo thế phòng thủ.
Sở mỹ nhân cùng Uyển mỹ nhân trên giường rồng nhìn nhau một cái, chủ động tung chăn, xốc lên rèm che.
Hai người khống chế hôn quân, một người cầm dao tì lên ngực, một người gác ở trên cổ.
Ba cô gái nhìn nhau, đánh giá lẫn nhau, trong ánh mắt lộ ra nghi hoặc, suy đoán, suy nghĩ, ba người ở cùng một đêm ám sát hôn quân, mặc dù không biết thân phận của nhau, nhưng ngay cả Khương Tinh Vệ cũng cảm thấy không bình thường.
Vương ca cơ trầm mặc một giây, thử dò xét nói:
“Các ngươi tại sao muốn ám sát hôn quân? Ám sát xong hôn quân, có tính toán gì?”
Sở mỹ nhân ruột thẳng, miệng nhanh: “Hôn quân vô năng, thiên vị ngoại thích họa loạn triều cương, giết hắn là vì thiên hạ thương sinh, về phần sau khi ám sát có tính toán gì, ta không có khả năng nói cho ngươi.”
Uyển mỹ nhân nói: “Ta cũng tương tự!”
Nói xong, cô lộ ra vẻ trầm ngâm.
Vương ca cơ nhìn Sở mỹ nhân một lần, lại nhìn Uyển mỹ nhân một lần, đột nhiên lộ ra nụ cười vui vẻ: “Tôi biết rồi, các cô là... Việc này không nên chậm trễ, trước hết giết hôn quân, chúng ta cùng nhau thoát khỏi hoàng cung.”
Sở mỹ nhân gật gật đầu, cổ tay phát lực, một đoạn dao găm liền đâm vào lồng ngực hôn quân.
Ngay tại thời khắc Trương Nguyên Thanh ngả bài, trên nến bên giường, ngọn lửa “bốp” một tiếng, đột nhiên bốc cao, lao ra ba tia lửa dài nhỏ, như hào quang đâm vào hổ khẩu ba nữ thích khách.
“A...”
Uyển mỹ nhân hét lên một tiếng, dao găm trong tay tuột ra, hổ khẩu trắng nõn bị nóng da tróc thịt bong.
Sở mỹ nhân cùng Vương ca cơ gặp công kích tương tự, ôm hổ khẩu liên tiếp lui về phía sau, nhao nhao nhìn về phía giá cắm nến.
Ngọn lửa trên nến lần nữa bành trướng, hóa thành một quả cầu lửa thật lớn, trong quả cầu lửa, một bóng người hiện ra, thân hình cao lớn, mặc trang phục đại thái giám, mặt mày tràn ngập sự nóng nảy, tóc mai trắng như sương.
Rõ ràng là Lý thường thị.
Trương Nguyên Thanh cảm động muốn hỏng rồi, trong lòng tự nhủ trong hoàng cung của trẫm lại có người trung nghĩa như thế, trẫm nếu không chết, nhất định bái làm nghĩa phụ.
“Bệ hạ đi mau, ta đến ngăn chặn bọn họ.” Lý thường thị đè bả vai Trương Nguyên Thanh, ném hắn ra khỏi giường rồng, trong quá trình đó cùng Sở mỹ nhân và Uyển mỹ nhân đấu một chưởng.
Trương Nguyên Thanh đằng vân giá vũ bay lên, lăn ra mấy mét.
Vương ca cơ dựng thẳng lông mày lá liễu, mũi chân hất lên dao găm trên mặt đất, giống như báo cái truy sát tới.
Lý thường thị một chiêu đá chân cao cản đường đi của Vương ca cơ, tranh thủ thời gian cho bệ hạ chạy trốn.
“Nhớ, nhớ để lại người sống.” Trương Nguyên Thanh dặn dò một tiếng, nhanh chóng bò dậy, dùng thân thể phá tan cửa ô vuông, giọng khàn khàn hô to: “Có thích khách, có thích khách, mau tới mau cứu trẫm ~”
“Bệ hạ ~” Hoạn quan cùng cung nữ ngoài tẩm cung thấy bệ hạ khập khiễng chạy ra, nhao nhao hô to, tranh nhau tiến lên đỡ.
Trong lòng Trương Nguyên Thanh thở phào, đồng thời không quên duy trì hình tượng lớn tiếng ồn ào: “Có thích khách, nhanh đi thông báo Hoàng Thành ti!”
Cung nữ cùng hoạn quan cũng chú ý tới tiếng đánh nhau kịch liệt trong tẩm cung, sợ hãi chạy đi các nơi, truyền bá tiếng hô “Có thích khách” “Mau tới cứu giá” ra ngoài.
Một truyền mười, mười truyền trăm, ngoài tẩm cung khắp nơi đều là tiếng kêu cứu.
Trương Nguyên Thanh bắp chân bị thương ở dưới hai hoạn quan đỡ chạy về phía quảng trường ngoài tẩm cung.
Ở trong lúc chờ đợi cấm quân Hoàng Thành ti chi viện, hắn túm chặt ống tay áo hoạn quan bên trái, ghé tai nói mấy câu với y.
Hoạn quan đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó gật đầu: “Tuân mệnh!”
Bỏ lại hoàng đế, vội vàng chạy vào trong bóng đêm.
Trong khoảng khắc, ánh lửa từ nơi xa bay tới cùng với tiếng giáp trụ vang leng keng, cấm quân tay cầm đuốc dẫn đầu chạy tới, đầu lĩnh là cấm quân thống lĩnh Trịnh Long Đồ ban ngày từng gặp.
“Bệ hạ!” Trịnh Long Đồ đeo đao chạy tới, vẻ mặt khẩn trương, “Thần cứu giá chậm trễ, tội đáng chết vạn lần!”
Mượn ánh sáng cây đuốc, hắn đánh giá cao thấp Trương Nguyên Thanh, thấy không có nguy hiểm tính mạng, vẻ mặt nghiêm trọng hơi giãn ra.