Phó Thanh Dương sừng sững bất động, đưa tay bắt lấy mũi tên đối diện bắn tới.
Trong quân địch, một bóng người khôi ngô phóng lên trời, tựa như đạn pháo lao tới, cười điên cuồng nói:
“Dương Sách, không ngờ ngươi tên giá áo túi cơm xuất thân thế gia này có chút bản lĩnh, ban ngày chưa đánh đã ghiền, chúng ta đánh một ván nữa.”
Người này mặc khôi giáp màu máu, tóc tết lọn, mặt to mũi dẹp, mắt một mí, điển hình người Bắc triều.
Chính là Hữu thống lĩnh Cự Khuyết quân, Hoàn Nhan Bá Thiên. Hoàn Nhan Bá Thiên còn ở không trung, trong mắt đã có hai phù văn màu máu hiển hiện, thủ quân bên người Phó Thanh Dương nhao nhao ôm đầu kêu thảm, gân xanh nổi lên, mất lý trí tàn sát lẫn nhau.
Đúng lúc này, một bên đầu tường khác, một đạo hào quang màu đỏ vàng bắn ra, trúng Hoàn Nhan Bá Thiên.
Vị tướng quân khôi ngô cơ bắp cuồn cuộn này, thân thể cứng đờ, linh lực trong cơ thể bạo loạn, dừng trên không trung.
Phó Thanh Dương vung cổ tay ném ra mũi tên trong tay, đánh trúng trán Hoàn Nhan Bá Thiên, chỉ nghe tiếng vang sắc bén “Đinh”, tia lửa tung tóe, mũi tên ẩn chứa kiếm khí chỉ phá vỡ da thịt, không thể thương tổn tới xương cốt.
“Kẻ này giao cho tôi.” Ma Nhãn Thiên Vương sớm đã không chờ được “rầm” bật lên, từ một bên húc trúng Hoàn Nhan Bá Thiên.
Hai vị Viễn Cổ Chiến Thần va chạm như là chuông vang chùa cổ, kéo dài mà kịch liệt, Hoàn Nhan Bá Thiên rơi vào trong đoàn kỵ binh dưới thân, người ngựa nát bét, thương vong cả mảnh.
Hai vị Viễn Cổ Chiến Thần ở trong vạn quân bắt cặp chém giết, khi thì đánh lên đầu tường, khi thì rơi vào trong quân Bắc triều, nơi đi qua, thật sự người ngựa nát bét.
Ma Nhãn Thiên Vương cấp bậc thấp hơn Hoàn Nhan Bá Thiên, nhưng Cổ Hoặc Chi Nhãn khiến hắn chiếm hết thượng phong, gần như đè ép Hoàn Nhan Bá Thiên cấp 8.
Bất đắc dĩ Viễn Cổ Chiến Thần mình đồng da sắt đao thương bất nhập, sinh mệnh lực ương ngạnh không nói, bên cạnh còn đâu đâu cũng là túi máu, lúc khí lực không tốt, lúc bị thương nghiêm trọng, tiện tay bắt một sĩ tốt thu lấy tinh huyết, liền có thể khôi phục thương thế.
Thời khắc hai quân giằng co, hậu phương lớn Bắc triều truyền đến tiếng trống cao vút.
Một cánh quân hổ lang khoác áo giáp màu đỏ tươi, rốt cuộc đã gia nhập chiến trường.
Cự Khuyết quân!
Ngay tại lúc đó, một luồng uy áp đến từ kẻ cấp bậc cao giáng lâm, binh lính, tướng lĩnh trung tầng, tướng lĩnh cao cấp trong chiến trường, tay chân không chịu khống chế phát run.
Cho dù Phó Thanh Dương thân là chủ soái, cơ bắp quanh thân cũng không tự chủ căng thẳng, như đối mặt đại địch.
Phó Thanh Dương biểu lộ sự ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Thác Bạt Quang Hách... Cấp 9? !..
Hoàng cung, trong thiên điện.
“Trịnh Long Đồ, hạ độc mưu hại trẫm là ngươi? Trịnh gia các ngươi có thể có hôm nay dựa hết vào trẫm, trẫm nếu chết, đối với ngươi có lợi gì?” Trương Nguyên Thanh dựa lưng ở trên cửa ô vuông, không dám có một cử động nhỏ nào.
Nguyên Thủy Thiên Tôn trải qua sinh tử, cho dù sống chết trước mắt, cũng không khiếp đảm sợ hãi, nhưng hắn bây giờ là hôn quân.
Nói thật, kịch tình phát triển một lần nữa vượt qua hắn đoán trước, nói từ trên logic Trịnh gia là ngoại thích, ngoại thích dựa vào là hoàng đế, Triệu Thuấn chưa có con nối dõi, một khi băng hà, sau khi vua mới thượng vị, khẳng định sẽ suy yếu thế lực của Trịnh gia, Trịnh gia không có lý do mưu hại hoàng đế.
“Lợi ích?” Trịnh Long Đồ cười lạnh một tiếng.
“Lợi ích đương nhiên là vạn dặm giang sơn Nam triều, đừng sợ, ta sẽ không một kiếm giết ngươi, trong điện, chỉ ngươi ta hai người, ngươi nếu chết ở dưới kiếm, ta nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.”
Nói xong, hắn thu hồi trường kiếm, bóp cổ Trương Nguyên Thanh kéo đến bên cạnh bàn.
Tiếp theo, Trịnh Long Đồ từ trong lòng lấy ra một cái hộp gỗ, ‘bốp’ mở ra, trong hộp chứa một viên thuốc màu tím to bằng long nhãn.
“Bệ hạ, ngài là vua một nước, chết bởi đao kiếm không đủ thể diện, ta sẽ giữ lại cho ngươi toàn thi. Uống vào viên thuốc này, ngài chính là chết vào tay thích khách, không quan hệ với ta.” Trịnh Long Đồ cạy miệng hoàng đế bệ hạ, nhét viên thuốc vào.
Trương Nguyên Thanh kẹp chặt cổ, chết sống không chịu nuốt.
Trịnh Long Đồ nắm lên siêu nước trên bàn, bóp mũi hắn, thô bạo cắm vòi nước vào trong miệng hôn quân.
“Khụ khụ...” Trương Nguyên Thanh uống mấy ngụm nước, đột nhiên không phản kháng nữa, yết hầu lăn lộn nuốt thuốc độc xuống.
Trịnh Long Đồ hài lòng buông siêu nước xuống.
Trương Nguyên Thanh dựa vào mặt bàn, kịch liệt ho khan một lát, thở dốc nói: “Trịnh gia các ngươi điên rồi phải không? Bắc triều cũng sắp đưa quân tới quốc đô rồi, trẫm vừa chết, nhất định triều đình rung chuyển, đại quân tiền tuyến cũng sẽ rút về quốc đô, Trịnh gia các ngươi muốn soán vị, người si nói mộng à.”
Trịnh Long Đồ nhìn ngoài cửa, thấy chiến đấu còn đang tiếp tục, lúc này mới nói tiếp:
“Đại quân tiền tuyến trở về? Bắc triều sẽ thay chúng ta kiềm chế Dương Sách.”