“Trịnh gia còn cấu kết Bắc triều? Bảo hổ lột da, không sợ bị ăn ngay cả xương cốt cũng không còn?” Trương Nguyên Thanh ngồi ở bên cạnh bàn ôm cổ, sắc mặt trắng bệch.
“Cái này đều phải trách bệ hạ ngài nha.” Trịnh Long Đồ trầm giọng nói.
“Sau khi thái hậu chết, ngài tin một bề hoàng hậu, trọng dụng Dương gia, không để ý Trịnh gia ta phản đối bổ nhiệm Dương Sách làm binh mã đại nguyên soái. Hắn nếu là thủ được Lâm Hạ thành, đánh lui quân đội Bắc triều, như vậy ở trên triều đường, tình cảnh hai nhà Trịnh Dương sẽ hoàn toàn nghịch chuyển, Trịnh gia không thể không mưu tính cho sau này.”
“Chỉ có ngài chết bởi tay thích khách, Trịnh gia mới có thể thuận thế tiếp quản triều đình, có cấm quân Hoàng Thành ti trong tay, đầy triều đều người mình, không ai dám phản đối Trịnh gia.”
Trương Nguyên Thanh hừ nói: “Buồn cười, cấm quân Hoàng Thành ti chính là tinh nhuệ hoàng gia ta, không phải quân đội riêng của Trịnh gia ngươi, bọn họ nghe lệnh ngươi vì ngươi là thống lĩnh cấm quân, hôm nay ngươi tạo phản, liền trở thành giặc.”
Trịnh Long Đồ cười nói: “Cái này không nhọc bệ hạ phí tâm, tự có quốc sư chống lưng cho Trịnh gia. Lại nói, ngài mấy năm nay làm việc hoang đường, tự mình gây ra dân oán sôi trào, bách quan oán hận, đều hận chỉ mong ngươi băng hà sớm một chút, phụ thân ta đăng cơ xưng đế là thuận theo đại thế, thuận theo lòng người.”
Quốc sư? Quốc sư là ai? Trong trí nhớ Trương Nguyên Thanh không có tin tức tương quan, nhưng xem Trịnh Long Đồ bộ dáng tràn đầy tự tin, vị quốc sư này tựa như là nhân vật lớn.
“Cho dù quốc sư chống lưng cho Trịnh gia, vậy Bắc triều quân thì sao, Trịnh gia các ngươi dựa vào cái gì cảm thấy mình có thể thủ được quốc đô?” Trương Nguyên Thanh hỏi.
Khóe miệng Trịnh Long Đồ nhếch lên nụ cười: “Phụ thân sớm đã âm thầm đạt thành hiệp nghị với Thác Bạt Quang Hách, đợi sau khi ông ấy đăng cơ, liền lấy thân phận quốc quân đại biểu Nam triều đàm phán hòa bình với Bắc triều, cắt đất tiến cống, trọn đời thần phục.”
“Thác Bạt Quang Hách nổi lên quá nhanh, đối thủ trong triều rất nhiều, hắn cần chiến lực, nhưng lại lo lắng Bắc triều được chim quên ná, đặng cá quên nơm, giữ lại một cái Nam triều nguyên khí tổn thương nặng nề, với hắn mà nói, chỉ có lợi.”
Dưỡng khấu tự trọng* đúng không! Trương Nguyên Thanh nói thầm trong lòng.
* nuôi tặc phỉ để làm nổi bật lên vai trò của mình
“Ồ...” Trịnh Long Đồ kinh ngạc đánh giá hôn quân, nhíu mày nói: “Thuốc độc sao còn chưa phát tác?”
Vừa dứt lời, hắn bỗng kịch liệt ho khan, ho xé tim xé phổi, cái trán nóng bỏng, hít thở đều là luồng khí nóng rực.
Không, không ổn, là ôn dịch... Hắn lảo đảo đứng dậy, rút ra bội kiếm bên hông, trong mắt đầy mờ mịt.
“Tách!” Một giọt nước từ đỉnh đầu rơi xuống, nhỏ lên mu bàn tay hắn.
Trịnh Long Đồ ngẩng đầu nhìn, xuyên qua xà nhà ngang dọc, trông thấy trong miếng ngói thẩm thấu ra tia nước nhỏ, như là mưa dột.
Những dòng chảy nhỏ này rơi trên mặt đất, nhanh chóng ngưng tụ thành một nữ tử cao lớn vạm vỡ, nữ nhân này mặt như mâm tròn, mắt như chuông đồng, mày rậm môi dày, thân thể dương cương, quả nhiên là một hảo hán.
Là Uyển mỹ nhân.
Uyển mỹ nhân xòe bàn tay ra, đặt lên ngực bụng Trương Nguyên Thanh, lau hướng lên trên một cái.
Trương Nguyên Thanh “Ọe” một tiếng, phun ra viên thuốc độc bị nước trà bao bọc.
Viên thuốc độc vẫn luôn bị nước trà bao bọc, bởi vậy Trương Nguyên Thanh mới chưa độc phát mà chết. Hắn đương nhiên không có năng lực khống chế nước, là Uyển mỹ nhân âm thầm ra tay, thi triển năng lực ngự thủy bao bọc thuốc độc.
Trương Nguyên Thanh ở lúc nuốt, cũng cảm giác được nước trà khác thường, cho nên yên tâm to gan nuốt xuống thuốc độc.
Uyển mỹ nhân là hắn phái hoạn quan mời tới, hành vi ám sát hắn của ba mỹ nhân quả thực ngoài dự liệu, một mặt là thời gian tiến vào phó bản quá ngắn, tình báo thu tập được có hạn.
Một mặt khác là, ai có thể ngờ đồng đội nhận được nhiệm vụ là ám sát hắn?
Cái này đã vượt ra khỏi phạm trù “trí tuệ”, trừ phi có thể biết trước, nếu không ai cũng không đoán trước được.
Nhưng làm Nguyên Thủy Thiên Tôn, làm cao thủ liên tục đánh hạ phó bản cấp S, ở trong tích tắc chạy ra khỏi tẩm cung, hắn đã đang nghĩ, gián điệp trong nhiệm vụ rốt cuộc là ai?
Hiển nhiên không thể nào là ba vị mỹ nhân, ba vị mỹ nhân là đồng đội với hắn, đây là phó bản loại nhiều người hợp tác, không phải loại đối kháng, bởi vậy đồng đội không thể nào là kẻ thù sống còn, cái này không phù hợp cơ chế linh cảnh.
Gián điệp là một người khác hoàn toàn.
Cũng chính là nói, nguy cơ sống sót hai mươi bốn giờ, còn chưa thực sự kết thúc.
Thế là Trương Nguyên Thanh nghĩ đến Uyển mỹ nhân, ở trong chuyện xưa của nhân vật Uyển mỹ nhân, vị nữ hán tử nắm tay có thể để người ta đứng, trên cánh tay có thể phi ngựa này, ở sau khi Triệu Thuấn rơi xuống nước, vượt trước cấm quân vớt hắn lên.
Người bình thường, cho dù thiên phú dị bẩm nữa, cũng không có khả năng mạnh hơn cao thủ trong quân, cho nên, Uyển mỹ nhân nhất định không phải người phàm.