Cậu con mẹ nó là biến thái sao! Ba người không hẹn mà cùng toát ra ý nghĩ này.
Linh Quân than thở: “Mang cậu đặt song song cùng ba tên củi mục chúng tôi, ủy khuất Tiền công tử rồi, về sau quan phương chỉ có Tam công tử, Tiền công tử xóa tên.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên nhìn chằm chằm Hoa công tử: “Bên trong Tứ công tử ba người đều đã tấn thăng Chúa Tể, bị xóa tên không phải là cậu sao?”
Linh Quân nhún nhún vai: “Tôi là củi mục, nhưng tôi từ trước tới giờ không dựa vào người khác, dù sao cũng có thể diện hơn một ít người nằm thăng Chúa Tể.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên giận tím mặt, cảm thấy Hoa công tử trào phúng một câu, so với mối nhục chui háng của Hàn Tín còn nghiêm trọng hơn.
Ma Nhãn Thiên Vương nhìn Phó Thanh Dương: “Kỹ Gần Như Đạo của cậu tăng lên tới trình độ nào rồi?”
Phó Thanh Dương khẽ lắc đầu: “Không phải kiếm thuật tăng lên, mà là kiếm ý, Kỹ Gần Như Đạo đã có thể so với quy tắc, rất khó tinh tiến nữa. Đòn chém của tôi có một sơ hở trí mạng, cường độ kiếm khí có hạn, cho dù có áo choàng tăng thêm, cũng không cách nào chèo chống tôi vượt cấp chiến đấu, gặp phải kẻ địch đẳng cấp cao hơn tôi, lại am hiểu phòng ngự, cho dù mỗi một kiếm đều có thể trúng mục tiêu, cũng không cách nào đả thương địch thủ.”
Linh Quân cảm khái nói: “Dù sao không phải mỗi Kiếm Khách đều tên Phó Thanh Huyên.”
Ma Nhãn Thiên Vương nhớ lại kiếm quang sắc bén đêm nay một kiếm xuyên thủng Thác Bạt Quang Hách, nhíu mày nói:
“Kiếm ý cường thịnh như vậy, trả giá cái gì?”
Phó Thanh Dương liếc hắn một cái: “Phế mệnh!”
Kiếm ý này, tiêu hao linh lực, tinh khí, thiêu đốt tuổi thọ.
Linh Quân: “...”
Ma Nhãn Thiên Vương vỗ tay khen hay: “Hay! Về sau cậu chính là Phế Mệnh Thiên Vương dưới trướng Thái Dương Chi Chủ.”
“Cậu từ khi nào thành chó săn của Nguyên Thủy Thiên Tôn?” Hạ Hầu Ngạo Thiên rất rung động.
Ma Nhãn Thiên Vương sờ băng đô vận động trên trán, nhếch mép cười: “Tôi chỉ thuần phục lý tưởng của tôi.”
Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Trước khi trung thành với lý tưởng, trung thành với tôi trước đi, Linh Quân, bây giờ là mấy giờ?”
“Trời sắp sáng rồi.” Linh Quân nói.
Phó Thanh Dương liền nói ngay: “Chỉnh đốn một ngày, đêm nay tập kích bất ngờ doanh trại đại quân Bắc triều.”
Mắt Linh Quân sáng lên: “Hay, Thác Bạt Quang Hách vừa mới hứa hẹn ba ngày không công thành, ở trong mắt Bắc triều quân, chúng ta nhất định buông lỏng cảnh giác, chỉnh đốn ba ngày, chiêu này đi ngược lại con đường cũ, có thể giết bọn hắn một không kịp trở tay.”
Ma Nhãn Thiên Vương lắc đầu: “Thác Bạt Quang Hách mặc dù bị cậu đâm bị thương, nhưng lấy sức khôi phục của Yêu Mê Hoặc, bây giờ đã khôi phục, thủ thành còn khó khăn, chủ động ra khỏi thành, tương đương với tìm chết.”
Phó Thanh Dương sắc mặt lạnh lùng:
“Hạ Hầu Ngạo Thiên, tôi cần cậu chế tạo một món đồ, có thể mang sáu bó đuốc cố định ở trên một cây gỗ. Ma Nhãn, sau khi trời tối, cậu dẫn năm ngàn nhân mã lặng lẽ ra khỏi thành, mỗi người vác sáu bó đuốc, tập kích cánh phải quân doanh Bắc triều. Nhớ kỹ, động tĩnh phải làm lớn, phải khiến trinh sát Bắc triều sớm phát hiện các người.”
“Ba vạn quân ra khỏi thành tập kích bất ngờ, Thác Bạt Quang Hách nhất định sẽ tự mình dẫn binh nghênh chiến, tôi muốn cậu cầm chân 20 phút cho tôi, tôi sẽ dẫn bộ đội chủ lực tập kích chính diện quân doanh Bắc triều.”
Ma Nhãn trầm ngâm mấy giây, nói: “Kéo dài 20 phút mà nói, 5000 binh mã nhắm chừng đều phải chết.”
Phó Thanh Dương lạnh lùng nói: “Chiến trường chém giết, chẳng những phải để ý dụng binh như thần, còn phải coi trọng dụng binh như bùn. Đêm nay, tôi muốn làm bốn mươi vạn đại quân Bắc triều tổn binh hao tướng.”
Sau đó, hắn bắt đầu giảng thuật kỹ càng bố trí, bao quát nhưng không giới hạn trong phóng hỏa đốt lương, giết ngựa, phá hủy khí giới công thành các loại an bài.
Đợi sau khi ba người nhấm nuốt tiêu hóa, Phó Thanh Dương nói: “Triệu tập tướng lĩnh cao cấp Nam triều, đến Quân Cơ đường nghị sự.”
...
“Bệ hạ là muốn để ta thay ngài tìm hiểu động tĩnh của quốc sư?” Trên khuôn mặt quý tộc phương đông của Uyển mỹ nhân lộ ra sự khó xử.
“Thần thiếp lén rời cung có muôn vàn khó khăn, mặc dù có bệ hạ cho phép, thường xuyên rời cung cũng sẽ bị người ta hoài nghi, thật sự không làm được chức trách giám thị.
Nhưng thần thiếp cũng không ngờ được, sau lưng Trịnh gia thế mà lại là quốc sư.”
Trương Nguyên Thanh xua tay: “Mang tin tức ngươi biết liên quan tới quốc sư nói chi tiết cho trẫm, thứ khác đừng hỏi nhiều.”
Trực tiếp hỏi không quá phù hợp hình tượng của Triệu Thuấn, dù sao Triệu Thuấn sẽ không ngay cả quốc sư cũng không nhớ.
Uyển mỹ nhân là tử sĩ, độ trung thành cao vút, sẽ không bởi vì chút việc nhỏ này chất vấn bệ hạ.
Trương Nguyên Thanh bây giờ cũng không có con đường khác tìm hiểu tình báo quốc sư, hỏi người khác không bằng hỏi tâm phúc.
Uyển mỹ nhân không hổ là hậu phi vô cùng yêu bệ hạ, quả nhiên không hỏi thêm nữa, tìm từ một lát, nói: “Quốc sư là tiên đế sắc phong. Tiên đế lúc tuổi già bệnh nặng khát vọng trị liệu, liền dán bố cáo khắp thiên hạ tìm kiếm người tài ba, cuối cùng hy vọng có thể được thuốc trường sinh kéo dài tuổi thọ.