Trương Nguyên Thanh “ồ” một tiếng, Anh Gà Đỏ bây giờ là Thánh Giả cấp 4, cũng chính là nói, trong 72 giờ sẽ có kẻ địch giai đoạn Thánh Giả ám sát hắn.
Mà hắn bây giờ chỉ khôi phục đến Siêu Phàm cảnh.
Thánh Giả giết Siêu Phàm, tựa như bóp chết một con kiến, tình cảnh của mình cũng chưa tốt lên, mà càng ngày càng nguy hiểm... Dựa theo tiết tấu này, thực chờ mình khôi phục cấp bậc Chúa Tể, gặp được kẻ địch chỉ sợ là cấp 8, thậm chí cao hơn... Trương Nguyên Thanh méo miệng trợn mắt.
Phó bản cấp A giai đoạn Chúa Tể, so với phó bản cấp S hắn từng gặp còn khó hơn.
Lúc này, ngoài cung điện truyền đến tiếng hoạn quan hô: “Nhã phu nhân đến~”
Trương Nguyên Thanh và Anh Gà Đỏ cùng nhau nhìn về phía cửa điện, người trước lộ ra vẻ mặt quả nhiên như thế. Hắn căn cứ Khởi Cư Lục phỏng đoán ra năm vị hậu phi, đại bộ phận đều là linh cảnh hành giả, duy nhất không xác định là Đức phi.
Bởi vì Đức phi không kháng cự tiếp xúc cơ thể, mà thái độ lạnh lùng lại phù hợp bối cảnh nhân vật.
Cửa điện bị đẩy ra, một cô gái mặc trang phục cung đình thuần màu trắng bước qua bậc cửa, bước chân uyển chuyển đi tới.
Cô tuổi chừng ba mươi, ngũ quan tú lệ, khí chất thiên về lạnh lùng, mái tóc đen búi lên tinh xảo, không cắm trâm vàng thoa ngọc, một đôi mắt như nước mùa thu trong trẻo nhưng lạnh nhạt.
Nhã phu nhân đứng ở sảnh ngoài, thấp giọng nói: “Thần thiếp nghe nói bệ hạ gặp chuyện, trong lòng lo lắng, đặc biệt tới thăm.”
Trương Nguyên Thanh nhíu nhíu mày. Hắn từ trong cảm xúc của Nhã phu nhân cảm ứng được hoang mang mờ mịt cùng ngưng trọng, cái này không giống trạng thái lúc đồng đội nhận nhau.
Nhã phu nhân không phải đồng đội? Là thật sự tới thăm hoàng đế? Phát hiện hắn sinh long hoạt hổ, cho nên cảm xúc tồi tệ?
Hắn thu liễm vui mừng, chăm chú nhìn Nhã phu nhân cực có phong vận thành thục, mỉm cười nói:
“Mỹ nhân có lòng rồi. Mỹ nhân à, hôm nay không cần trở về nữa, ở lại trong tẩm cung của trẫm, trẫm đã vài ngày chưa thân thiết với nàng rồi.”
Hắn không quên duy trì thiết lập nhân vật hôn quân.
Nhã phu nhân mặt không biểu cảm đứng ở nơi đó, giọng bình thản nói:
“Thần thiếp nghe người trong cung nói, bệ hạ đêm qua được Văn Khúc Tinh Quân báo mộng, làm một bài thơ, có việc này không?”
“Đúng vậy.” Trương Nguyên Thanh không biểu lộ gì, trả lời.
“Thần thiếp nơi này cũng có một bài thơ, nhưng chỉ có hai câu, không biết bệ hạ có thể bổ toàn hay không?” Nhã phu nhân thử nói.
“Nói nghe một chút!”
Nhã phu nhân trầm ngâm vài giây rồi nói: “sừ hòa nhật đương ngọ, hãn tích hòa hạ thổ*.”
* bài thơ Mẫn Nông
Sừ hòa nhật đương ngọ,
Hãn trích hòa hạ thổ
Thùy tri bàn trung xan,
Lạp lạp giai tân khổ
Dịch thơ:
Cày đồng đang buổi ban trưa
Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày.
Ai ơi, bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần!
Nhã phu nhân thật đúng là đồng đội nha, vậy cảm xúc vừa rồi là chuyện gì xảy ra?
Trương Nguyên Thanh đổi một loại phương thức càng có thể thể hiện thân phận hơn trả lời, “Người cày ruộng quá nhiều rồi.”
Vẻ mặt của Nhã phu nhân trong một giây như tuyết tan, nét mặt lộ ra vui sướng, bước nhanh đi vào tẩm cung, nhìn Trương Nguyên Thanh ngồi ở giường mềm, mỉm cười nói: “Là tôi, Tiểu Viên.”
Trương Nguyên Thanh cũng lộ ra nụ cười: “Mau đến mây mưa với trẫm!”
Nghe vậy, Anh Gà Đỏ ở bên cạnh tức giận nói: “Quan Nhã không ở đây, cậu liền tùy tiện như vậy?”
Ở trong một đám cô gái “mập mờ không rõ” của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Anh Gà Đỏ vẫn thiên hướng Quan Nhã, dù sao mọi người là đồng đội cùng nhau kề vai chiến đấu mấy tháng.
Trương Nguyên Thanh liếc xéo hắn một cái: “Anh có phải muốn bị lôi ra ngoài hay không?”
Anh Gà Đỏ nhún vai: “Cậu là hôn quân, cậu lớn nhất.”
Có Anh Gà Đỏ cái vướng bận này ở đây, Trương Nguyên Thanh cùng Tiểu Viên chỉ có thể dừng lại, mời cô đến giường mềm ngồi xuống, nghiêm túc trao đổi nhiệm vụ của mình.
“Nhiệm vụ phụ tuyến của tôi là ám sát hôn quân, nhiệm vụ chủ tuyến là diệt Nam triều. Nhiệm vụ phụ tuyến chưa hoàn thành, cấp bậc dừng lại ở cấp 3.” Nói tới đây, vẻ mặt Tiểu Viên hơi cổ quái, nói:
“Tôi vẫn luôn cho rằng, đội ngũ chúng ta là trận doanh Bắc triều, kịch tình trung tâm phó bản là trợ giúp Bắc triều lật đổ chính quyền Nam triều thối nát, không ngờ cậu là hôn quân.”
Trong lòng Trương Nguyên Thanh giật mình, nhất thời biết Tiểu Viên vì sao tâm tình ngưng trọng, nhiệm vụ chủ tuyến là diệt Nam triều, ý nghĩa cô là Chúa Tể của nước địch, ở trong loại phó bản tử vong này, nhiệm vụ chính tuyến thất bại, đại biểu cho tử vong.
Cũng chính là nói, mặc kệ cuối cùng ai vượt qua phó bản, một phe khác đều phải chết.
Anh Gà Đỏ gãi đầu một cái: “Không đúng, chúng ta là đồng đội một phe, làm sao lại ở mặt đối lập rồi?”
Cái này không phù hợp cơ chế linh cảnh.
Tiểu Viên nhíu mày nói: “Tôi hoài nghi có quan hệ với nghề nghiệp, tôi dù sao cũng là nghề nghiệp tà ác.”