Đầu óc Trương Nguyên Thanh chuyển động: “Ma Nhãn cũng là nghề nghiệp tà ác, không biết Phó Thanh Dương bên kia là tình huống như thế nào, có thể viết thư hỏi thăm. Nơi này là phó bản bang phái của Bạch Hổ binh chúng, Tiền công tử biết nhiều hơn chúng ta.”
Mặc dù không phù hợp cơ chế linh cảnh, nhưng sự thật đã bày ở trước mắt, điều bây giờ có thể làm chính là tìm biện pháp giải quyết vấn đề. Lui một bước mà nói, nếu như không giải quyết được, có thể tạm thời hi sinh Tiểu Viên cùng Ma Nhãn, lưu lại phân thân cùng máu thịt giàu linh tính, chờ về sau hồi sinh.
Hoặc là, mời cậu hỗ trợ, giúp cô thoát ly phó bản.
Đương nhiên, những đường lui này là bất đắc dĩ.
Nghĩ tới đây, hắn lại lắc đầu: “Không đúng, nếu như là vấn đề nghề nghiệp, ba vị kia mỹ nhân vì sao cũng muốn ám sát tôi?”
Khương Tinh Vệ các cô ấy chung quy không phải nghề nghiệp tà ác nhỉ.
Tiểu Viên hơi trầm ngâm rồi nói:
“Cậu đã là hôn quân, nghĩ đến ba vị mỹ nhân còn sống, sau đó cậu đưa các cô ấy đến tẩm cung, hỏi tình huống một chú...”
Cô nói tiếp tình báo của mình nhân vật này, Tiểu Viên ở trong rương gầm giường Nhã phu nhân phát hiện một bộ quần áo đi đêm, một cái mặt nạ da người, cùng một tấm lệnh bài.
“Ba vật phẩm đều là vật phàm, nhưng tôi cảm thấy lệnh bài quan trọng hơn so với quần áo đi đêm cùng mặt nạ da người, cho nên mang theo nó bên người.” Tiểu Viên từ trong lòng lấy ra một tấm thẻ đồng lớn chừng bàn tay, bề mặt khắc hình Thái Cực.
Trương Nguyên Thanh tiếp nhận thẻ bài đồng, thăm dò, “Hẳn là vật phẩm nhiệm vụ, ồ, nhiệm vụ chính tuyến của Tiểu Viên là hủy diệt Nam triều, cô rất có thể là người Bắc triều. Tôi hiểu rồi, cô ấy là gián điệp Bắc triều phái tới, ẩn nấp ở hoàng cung, thuộc về cơ sở ngầm chưa bại lộ.”
Anh Gà Đỏ vui mừng quá đỗi: “Như vậy, chúng ta có thể lợi dụng cô ấy mai phục ngược lại Bắc triều, cho ra tình báo giả dối. Ha ha, lãi to rồi.”
Ài, người phe mình trở thành gián điệp quân địch, trên lý luận là kiếm lớn, nhưng nhiệm vụ phụ tuyến của Tiểu Viên là ám sát hoàng đế, nhiệm vụ không cách nào hoàn thành, thực lực liền luôn bị phong ấn, bên mình tương đương tổn thất một vị Vu Cổ Sư cấp Chúa Tể. Trương Nguyên Thanh không lạc quan như Anh Gà Đỏ.
Là lãi hay lỗ, khó mà nói.
“Tối hôm qua cứu các cô ấy chính là chị nhỉ?” Trương Nguyên Thanh nhìn dung nhan tú lệ tuyệt luân của Nhã phu nhân.
Tiểu Viên gật đầu, từ từ kể ra chuyện ngày hôm qua. Cô lấy thân thể khó chịu làm lý do từ chối gặp mặt hoàng đế, là lo lắng mình đóng vai Nhã phu nhân không tốt, bị hắn phát hiện.
Tiếp đó là hôn quân háo sắc như mạng, mà cô lại là hậu phi, rất khó phản kháng cử chỉ phi lễ đối phương có thể tiến hành, ban ngày cũng không có cơ hội hành thích.
Cho nên lựa chọn không gặp mặt.
Vào đêm, cô vốn định chui vào tẩm cung, xem có cơ hội ám sát hoàng đế hay không, kết quả phát hiện ba vị mỹ nhân cũng muốn hành thích.
Căn cứ mọi người nhiệm vụ giống nhau, cô hoài nghi ba vị mỹ nhân có thể là linh cảnh hành giả, là đồng đội, cho nên ra tay cứu giúp.
Đến đây, tuyến kịch bản của Nhã phu nhân gần như đã được làm rõ.
Trương Nguyên Thanh nói: “Tôi đi cứu ba vị mỹ nhân trước đã... Trong Hoàng Thành ti hẳn là có người Trịnh gia, hành động phải cẩn thận, không có khả năng bị nhìn thấy. Tôi nghĩ chút ... Tiểu Viên chị ở lại trong tẩm cung, Anh Gà Đỏ, anh đi kiếm ba bộ trang phục cung nữ, đưa đến rừng đá giả bên hồ.”
Hắn thấp giọng nói vài câu với hai đồng đội, tiếp theo cao giọng nói:
“Trẫm muốn cùng Nhã phu nhân phiên vân phúc vũ, các ngươi lui hết xuống.”
Cung nữ cùng hoạn quan ở sảnh ngoài vâng dạ, cúi đầu, nhao nhao rời đi.
Anh Gà Đỏ thái dương hoa râm nhanh chân đi ra sảnh ngoài, buông rèm cửa, ngăn cách tẩm cung với sảnh ngoài, sau đó đẩy ra cửa tẩm cung, cùng cung nữ hoạn quan rời đi.
Trương Nguyên Thanh tiến vào trạng thái Dạ Du, lặng yên đi theo sau lưng Anh Gà Đỏ rời tẩm cung, không nói hai lời, tới hồ nhân tạo ở ngoài cung.
Uyển mỹ nhân đã nói với hắn vị trí “trấn áp” ba người bọn Khương Tinh Vệ, sau sự kiện ám sát đêm qua, Hoàng Thành ti sáng nay đã bắt đầu ầm ầm phong tỏa cùng điều tra vụ việc.
Bởi vậy cô lựa chọn trấn áp ba vị mỹ nhân ở đáy hồ, để che giấu Hoàng Thành ti lùng bắt.
Hắn tùy tiện tránh được cấm quân Hoàng Thành ti canh giữ ở các nơi giao lộ, trước điện, tránh được cung nữ cùng hoạn quan lui tới, thành công đến bên hồ, cẩn thận từng li từng tí bước vào trong hồ.
Nếu như lúc này có người nhìn về phía hồ nhân tạo, sẽ phát hiện bên bờ nổi lên gợn sóng đáng ngờ.
Chui xuống hồ, Trương Nguyên Thanh lập tức mở hòm đồ, lấy ra Âm Dương Pháp Bào khoác lên, thu hoạch được năng lực ngự thủy, hướng phía đáy hồ nhanh chóng đi tới.