Triệu Thành Hoàng nhìn quét mọi người một vòng, giọng điệu âm u: “Nguyên Thủy thật đáng thương.”
Tiểu Viên nghe vậy, nhíu mày lạnh lùng nhìn Triệu Thành Hoàng một lần, đây là ám chỉ cô không có đầu óc.
Cô vừa nghĩ như vậy, liền nghe thấy Hạ Hầu Ngạo Thiên EQ thấp lên tiếng: “Tiểu Viên, Triệu Thành Hoàng đang nói móc cô không có đầu óc.”
Linh Quân đùa nghịch bát trà, trêu tức nói: “Triệu Thành Hoàng cùng Tôn Miểu Miểu thanh mai trúc mã, khẳng định là hướng về Tôn Miểu Miểu. Ừm, Quan Nhã còn chưa tìm được, nếu cô ấy ở bên cạnh Nguyên Thủy, có lẽ tình huống sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Linh Quân cũng công khai phe mình chọn.
Nghe đến đó, Phó Thanh Dương kịp thời chen ngang, “Nói chính sự.”
Để Linh Quân nói tiếp, hắn cậu em họ này của Quan Nhã cũng không thể không chọn phe, hắn cũng không thể bởi vì Nguyên Thủy Thiên Tôn hoa tâm, liền để đội ngũ lòng người tan rã, sinh ra hiềm khích với nhau.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía cô gái trưởng thành ám muội không rõ với Nguyên Thủy Thiên Tôn, thản nhiên nói: “Phương pháp về đội của Ma Nhãn rất đơn giản, hắn ở trước mặt đủ nhiều thủ quân tuyên thệ hướng tôi nguyện trung thành, nhiệm vụ chủ tuyến liền thay đổi. Trung tâm ở đây là chứng kiến, chứng kiến có đầy đủ lực lượng công tín,. Cô nói cái này cho Nguyên Thủy, hắn sẽ biết làm như thế nào.”
Tiểu Viên suy tư mấy giây, sau đó khẽ gật đầu, chỉ cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.
Cô sau khi chạy khỏi hoàng cung, ngựa không dừng vó chạy tới Lâm Hạ, chính là muốn sớm một chút thay đổi trận doanh, giúp Nguyên Thủy một tay.
Ở quốc đô không giống chiến trường, âm mưu quỷ kế lại nhiều, hai bên chung quy vẫn là chuyện chém giết chiến trường, mà quốc đô lại gặp phải quá nhiều vấn đề khó.
Chẳng những có quan hệ phức tạp, còn có tuyến kịch bản phức tạp, cùng với nhân viên thất lạc (Tôn Miểu Miểu Quan Nhã) cùng đồng đội trận doanh khác nhau vân vân.
Những việc này không thể đều để Nguyên Thủy đến làm.
Lúc này, Linh Quân nói: “Phó bản Vua mất nước kết cấu rất rõ ràng, quốc đô cùng Lâm Hạ thành hai tuyến cùng tiến, mặc kệ bên nào thất bại đều sẽ đưa tới đoàn diệt. Làm học sinh tôi kiêu ngạo nhất, Nguyên Thủy có thể xử lý chuyện quốc đô, nhưng chiến trường bên này tôi có chút không tin được Phó Thanh Dương cùng Ma Nhãn hai tên phế vật.
Tiểu Viên à, cô là Vu Cổ Sư, cô cung cấp cho chúng tôi một ít cổ độc cùng độc trùng, tốt nhất là tốc độ sinh sôi nhanh, độc tính mãnh liệt.”
Tiểu Viên thản nhiên nói: “Cổ trùng độc tính mãnh liệt tốc độ sinh sôi nẩy nở đều không nhanh.”
“Vậy thì sinh sôi nhanh, sĩ tốt bình thường, độc tính bình thường cũng đủ rồi.” Linh Quân nói.
“Sáng mai cho cậu.” Tiểu Viên nói xong, sắc mặt có chút ngưng trọng.
“Chiến trường bên này kẻ địch rất mạnh?”
Linh Quân nhún vai: “Bốn mươi vạn đại quân, chủ tướng là Viễn Cổ Chiến Thần cấp 9.”
Triệu Thành Hoàng sửa đúng nói: “Bây giờ nhiều nhất ba mươi lăm vạn đại quân.”
Lúc này, Thiên Hạ Quy Hỏa nói: “Quốc đô bên kia, nhiệm vụ giai đoạn này là sống sót ba ngày, bây giờ đã trôi qua một ngày, hai ngày kế tiếp chỉ sợ từng bước sát cơ, mà các người đều là Thánh Giả, chỉ có Anh Gà Đỏ cùng Chỉ Sát cung chủ, cũng đã phân tán, các người quá thiếu chiến lực giai đoạn Thánh Giả.”
Hắn mở ra hòm đồ, lấy ra một pho tượng đá ác quỷ, một tấm bia đá khắc “Tiết Dụng”, một tấm bia đá khắc “Kiêm Ái”, một tạo vật kim loại cao ba tấc.
Tạo vật kim loại có bệ vuông đúc từ đồng xanh, trên đó là một vầng trăng non đồng thau, giữa trăng non lơ lửng một quả cầu kim loại do từng hạt đồng thau tạo thành.
Không cần Thiên Hạ Quy Hỏa giới thiệu, Hạ Hầu Ngạo Thiên cùng Triệu Thành Hoàng liếc một cái liền nhận ra, đây là tiêu hao phẩm đạt được ở sau khi vượt qua tòa thành cơ quan Mặc tông.
Bốn món đạo cụ này phân biệt là ‘Minh Quỷ’, ‘Kiêm Ái’, ‘Tiết Dụng’ cùng ‘Máy Lục Súc’.
Thiên Hạ Quy Hỏa nói: “Đạo cụ phẩm chất Thánh Giả, cái giá cần trả là Siêu Phàm giả không thể thừa nhận, nhưng tiêu hao phẩm không cần trả giá. Tôi chỉ còn bốn món, Triệu Thành Hoàng, Hạ Hầu Ngạo Thiên, các cậu còn lại bao nhiêu?”
Hắn thật ra còn có món “Tiết Táng”, nhưng Tiết Táng có thể chuyển hóa thi thể thành âm thi chiến đấu, vừa vặn dùng cho chiến trường, cho nên liền không cho Tiểu Viên.
Hạ Hầu Ngạo Thiên cùng Triệu Thành Hoàng nhìn nhau: “Sớm tiêu hao rồi.”
Thiên Hạ Quy Hỏa ngoài cười nhưng trong không cười, “Không hổ là xuất thân thế gia nha, phô trương lãng phí khắc vào trong xương tủy.”
Không giống hắn, mỗi món đạo cụ tiêu hao phẩm đều dùng kẹt xỉ, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
“Đã đủ rồi.” Tiểu Viên hài lòng thu hồi.
…
Sáng sớm hôm sau, Nữ Vương ngủ đẫy giấc, ngáp rời giường, duỗi cái lưng mềm mại.
“Tỉnh rồi?” Trương Nguyên Thanh ngồi ở đầu giường lặng lẽ nói.
Nữ Vương đáp lại, cười nói: “Bang chủ, tỉnh sớm như vậy? ngài có bệnh trong người, nên nghỉ ngơi.”
Trương Nguyên Thanh thở dài, lặng lẽ nói: “Bố y đa niên lãnh tự thiết, kiều nhi vô ngọa đạp lý liệt, sàng đầu ốc lậu vô kiền xử, song cước như ma vị đoạn tuyệt*.”
* lấy từ bài: Mao ốc vị thu phong sở phá ca - Bài ca nhà tranh bị gió thu phá của nhà thơ Đỗ Phủ
Dịch nghĩa: Chiếc chăn vải dùng nhiều năm, lạnh như sắt, Bị đứa con thơ khó ngủ đạp rách toang. Ở đầu giường mái nhà dột, không chổ nào khô; Vết mưa nhiều như gai vẫn còn chưa hết.