Nữ Vương chăm chú nhìn, chỉ thấy bang chủ vành mắt thâm, vẻ mặt đầy mệt mỏi. Khương Tinh Vệ gác hai chân lên bụng hắn, thân thể nhắm hướng đông, đầu về phía tây, tư thế ngủ lục thân bất nhận.
Chăn đã sớm bị đá đến dưới giường.
Trương Nguyên Thanh nói: “Thân thể vốn đã không khỏe, đã có tuyết lại còn thêm sương.”
Đêm qua bị Khương Tinh Vệ giày vò cả đêm không ngủ, không phải bị đạp tỉnh chính là bị đè tỉnh, con bé thối này nhắm chừng là ở trong mơ đánh nhau với người ta.
“Bang chủ, nếu không ngài ngủ tiếp?”
“Bỏ đi, hôm nay rất mấu chốt, không có thời gian lãng phí ở trên giấc ngủ? Đột tử cũng phải dậy làm việc.” Trương Nguyên Thanh cầm lên đôi chân trắng nõn của Khương Tinh Vệ, dùng sức ném một cái: “Biến đi!”
Nửa canh giờ sau, Trương Nguyên Thanh, Nữ Vương cùng Khương Tinh Vệ đã dịch dung từ biệt chú thím, đi ở trên đường phố quốc đô Nam triều.
Chỉ thấy dòng người như dệt cửi, phố phường náo nhiệt, kinh doanh buôn bán, một mảng cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa.
Nhưng thật ra, có bốn mươi vạn đại quân tiếp cận, thương nhân quốc đô Nam triều cùng nhân viên công vụ nơi khác tới, đã chạy đi một bộ phận rất lớn.
Nam triều kinh tế phát triển, quốc đô ở thời kì đỉnh phong có thể nói: Yên liễu họa kiều, phong liêm thúy mạc, kỷ thập vạn nhân gia*.
* trích bài thơ Vọng Hải Triều của Liễu Vĩnh
Dịch nghĩa: Liễu khói cầu sơn, Màn xanh rèm gió, Lô nhô mười vạn nóc nhà.
So với đỉnh phong, tình cảnh này đã xem như tiêu điều.
Hôm nay ra ngoài, có ba việc cần làm, một là khám bệnh, hai là thăm dò hình tượng hoàng đế ở dân gian, ba là nghiên cứu trước địa hình, tìm kiếm cơ hội tiếp xúc Dương gia.
Vì thế ba người rời thành nam, ngồi xe ngựa tới trục đường chính đi thông nội thành, liền nhìn thấy một màn phồn hoa như gấm này.
Hai bên phố dài bề rộng chừng 50 mét có đầy cửa hàng, tửu lâu cùng khách sạn, treo đầy cổng chào tấm biển.
Khương Tinh Vệ bừng bừng hứng thú nhìn chung quanh, khi thì sinh ra hứng thú đối với xe ngựa, khi thì sinh ra hứng thú đối với sạp đồ ăn ngon bên đường, hoàn toàn quên mình ở trong phó bản.
Lúc này, một đội ngũ tuần thành từ phía trước đi tới, xe ngựa người đi đường ùn ùn né tránh.
Tướng quân cầm đầu ánh mắt như điện, không ngừng tìm kiếm ở trong đám người.
Trương Nguyên Thanh kéo Khương Tinh Vệ lui đến một bên, thấp giọng nói: “Cúi đầu!”
Đợi đội ngũ tuần thành này rời đi, Trương Nguyên Thanh cùng Nữ Vương nhìn nhau một cái, “Đây là đội ngũ thứ ba, Trịnh Văn Hàn đang tìm tôi.”
Dọc đường đi, bọn họ phát hiện đội ngũ tuần thành trọng điểm tìm kiếm khách sạn tửu lâu, ý đồ tìm người cực kỳ rõ ràng.
Nữ Vương thấp giọng nói: “Chúng ta cần tìm một chỗ khác hay không? Nơi đó cách sông không tính là xa.”
Trương Nguyên Thanh lắc đầu nói:
“Không cần, ở trong góc nhìn của truy binh, chúng ta nhất định sẽ rời xa thành nam, sẽ không ở lại phụ cận. Đương nhiên, bọn họ khẳng định cũng sẽ tìm kiếm hộ gia đình phụ cận lối ra dòng sông ngầm, chúng ta chỉ cần ban ngày đi ra, mặt trời lặn trở về, liền có thể tránh được kẻ địch lùng bắt.”
Hai triều Nam Bắc đang đánh trận, quốc đô thực hiện cấm đêm, mà Trịnh Văn Hàn tìm kiếm hoàng đế nhất định là giữ kín không nói ra, cho nên sẽ chỉ hành động ở ban ngày.
Chủ yếu nhất là, quân thủ thành sáu doanh, chỉ có hai doanh bị Trịnh gia nắm giữ, Trịnh gia nếu là ban đêm lùng bắt khắp nơi, chắc chắn bị thế lực khác chú ý tới.
Một khắc đồng hồ sau, bọn họ đi ngang qua một y quán, tên là Thánh Thủ đường. Trương Nguyên Thanh dẫn hai cô đi vào, nhìn thấy một lão đại phu mặc áo dài màu xám nhạt, râu tóc bạc trắng, đội khăn.
Thánh Thủ đường cực ít người bệnh, hai học đồ ở trước quầy lựa dược liệu, thấp giọng nói chuyện phiếm.
Lão đại phu nhìn thấy Trương Nguyên Thanh, nói: “Ngồi đi.”
Trương Nguyên Thanh thuận thế vào ngồi, cười nói: “Ngài làm sao biết là ta đến khám bệnh?”.
“Nửa thân thể cũng xuống mồ rồi, tự nhiên liếc một cái liền nhìn ra được.” Lão đại phu vẻ mặt ngưng trọng, vươn tay, tỏ vẻ muốn bắt mạch.
Trương Nguyên Thanh vươn tay.
Lão đại phu xem mạch, tập trung tinh thần cảm ứng một lát, vẻ mặt vốn ngưng trọng, lại lần nữa trầm trọng.
“Đại phu, bệnh của ta có thể chữa được không?” Trương Nguyên Thanh thăm dò.
“Nhìn nhầm, nhìn nhầm rồi. ” Lão trung y thở dài nói.
Trương Nguyên Thanh nghe vậy, hắn không trông cậy vào một đại phu bình thường có thể chữa khỏi bệnh trên người, cho dù đại phu mở y quán ở phố xá sầm uất khẳng định có mấy chiêu.
Nhưng nghe ý tứ đại phu, việc này có thể xoay chuyển?
Lão trung y đại yên lặng mở tờ giấy ra, cầm bút lên, viết loạt xoạt.
Trương Nguyên Thanh cho rằng lão muốn viết phương thuốc, kết quả là địa chỉ, hắn hỏi: “Đây là?”
Lão trung y vẻ mặt ngưng tọng, “Địa chỉ phô Tuyên Tài thành bắc, người trẻ tuổi, ngươi không phải nửa người xuống mồ, ngươi là toàn thân đều xuống mồ rồi.”
Cho nên nhìn nhầm là ý tứ này? Trương Nguyên Thanh hừng hổ rời đi.