Hắn nhấm nuốt vài giây, ở sau khi bài trừ vài cái suy đoán trong lòng, lộ ra nụ cười: “Như vậy xem ra, bệ hạ đã chạy khỏi cung. Lúc trước thái hậu chọn con làm hoàng hậu, ta đã biết bà ấy muốn mượn Dương gia kiềm chế Trịnh gia, nghĩ hẳn bà ấy còn để lại sự chuẩn bị ở sau trong cung, bằng không bệ hạ là trốn không thoát hoàng cung.”
Quan Nhã bừng tỉnh đại ngộ: “Bệ hạ sau khi chạy khỏi hoàng cung, nhất định sẽ thử hướng ngài cầu cứu, cho nên Trịnh Văn Hàn là đang ôm cây đợi thỏ.”
Dương Chính vuốt râu cười nói: “Vân Nhi, con tạm ở lại phủ thêm một đoạn thời gian, vi phụ sẽ tìm được bệ hạ.”
…
Rời Dương gia, dọc trục đường chính của quốc đô quay về, Khương Tinh Vệ oán giận nói: “Vì sao không trực tiếp đi vào? Em ném qua một quả cầu lửa, chúng ta Hỏa Hành đi qua, liền có thể vào Dương phủ, đến lúc đó hô to hoàng đế ở đây, đám gián điệp kia muốn ngăn cũng không ngăn được, chúng ta không phải có thể móc nối với Dương gia rồi sao?”
Trương Nguyên Thanh cười nhạo, nói: “Sau đó, gián điệp mai phục tại bên cạnh đi lên, một đao giải quyết chúng ta, bỏ trốn mất dạng, Dương gia đi ra nhặt xác cho chúng ta?”
Nữ Vương vỗ vỗ hắn: “Tinh Vệ vẫn là đứa nhỏ, cần gì cười nhạo em ấy.”
Nữ Vương giải thích: “Tinh Vệ, làm như vậy có lẽ có thể thành công, nhưng xác suất lớn hơn nữa là bị ám sát giết chết ngoài Dương phủ. Đừng quên bang chủ bây giờ bệnh nặng trong người, thể chất so với người bình thường còn yếu hơn.”
Khương Tinh Vệ vẻ mặt không phục, Nữ Vương lại giáo dục nói: “Càng là phó bản yêu cầu cao độ càng phải cẩn thận tỉ mỉ, học được thận trọng, biết người biết ta, mà không phải luôn nghĩ đánh cược một phen. Đánh cược, sẽ luôn có lúc thua, một khi thua, kết cục chính là trở về linh cảnh.”
“Có một số thời điểm, chúng ta tình nguyện bỏ qua cơ hội này, cũng phải giữ phong cách cùng nguyên tắc cẩn thận.”
Khương Tinh Vệ ‘A a’, vẻ mặt “Em hiểu rồi”, nhưng Trương Nguyên Thanh biết đối với đại bộ phận Hỏa Sư mà nói, những khuyên bảo cùng giáo dục này đều là vào tai này ra tai kia, khi thực tế làm việc, cảm xúc dâng lên, nên như thế nào vẫn là như thế đó.
Xoa đầu Tinh Vệ, Nữ Vương quay đầu nói với Trương Nguyên Thanh: “Bang chủ, chúng ta nên tìm kiếm đồng đội thất lạc.”
Anh Gà Đỏ và cung chủ là Thánh Giả, bọn họ có thể sử dụng đạo cụ cùng vật phẩm phẩm chất Thánh Giả, có thể chữa bệnh tật trên người bang chủ.
Bởi vì không quen thuộc hoàn cảnh quốc đô, ngày hôm qua lúc phân tán chạy trốn chưa quyết định địa điểm móc nối, chỉ ước định ở phụ cận nơi mình ẩn thân để lại ám ngữ: Lẻ đổi chẵn không đổi, ký hiệu xem góc vuông.
Đương nhiên quốc đô rất lớn, mặc dù lưu lại ám hiệu móc nối, cũng không nhất định có thể thành công chạm mặt, cho nên đoàn đội lại có phương pháp chạm trán thứ hai, đó chính là ở trước khi 72 giờ kết thúc đến bên ngoài Thiên Cơ lâu hội hợp.
Thiên Cơ lâu là nơi quốc sư ngắm sao, tế trời.
Trương Nguyên Thanh thở dài nói: “Quốc đô quá lớn, không dễ tìm, bây giờ lệnh cấm đêm lại nghiêm, ban ngày khẳng định không đi dạo hết quốc đô, một khi chúng ta trước hoàng hôn còn lang thang ở bên ngoài, liền phải ở khách sạn.”
Ở khách sạn không quá bảo hiểm, khách sạn cùng tửu lâu là đối tượng Trịnh gia trọng điểm tìm kiếm.
“Tình huống bảo hiểm nhất, trước khi 72 giờ kết thúc, chạy tới Thiên Cơ lâu.” Trương Nguyên Thanh nói.
“Nhỡ đâu chúng ta chạy tới Thiên Cơ lâu, vừa vặn ứng nghiệm nguy cơ 72 giờ thì sao?” Nữ Vương thấp thỏm lo âu nói.
Cô chơi vòng bo thế giới à? Trong lòng Trương Nguyên Thanh lảm nhảm, “Thật sự như thế, cũng không có cách nào.”
Sau khi đi vài phút, thể lực Trương Nguyên Thanh không đủ, tìm một tửu lâu dùng bữa, sau khi cơm no rượu say tiếp tục bước ra bên ngoài thành.
Lúc đi qua cổng nội thành, trông thấy dòng người cuồn cuộn che ở trước tường bố cáo cổng thành. Dân chúng áo vải che tường bố cáo cực kỳ chặt chẽ, đám người nghị luận ồn ào, mơ hồ xen lẫn tiếng mắng tức giận.
“Hôn quân!”
“Hoang đường!”
“Đây là muốn liên lụy quốc sư cùng nhau để lại tiếng xấu muôn đời?”
Bên tường bố cáo, sĩ binh đeo đao mắt điếc tai ngơ, mặc kệ dân chúng tức giận mắng.
Trương Nguyên Thanh ghé lại gần, vỗ bả vai Tinh Vệ nói: “Mở đường!”
“Tránh ra tránh ra tránh ra...” Khương Tinh Vệ cắm đầu chui vào đám người, như cá chạch, đám người xôn xao ngã trái ngã phải. Khương Tinh Vệ bằng vào sức trâu của Hỏa Sư mạnh mẽ mở ra một thông đạo.
Trương Nguyên Thanh cùng Nữ Vương nhân cơ hội lẻn vào, rốt cuộc tới trước tường bố cáo, trên tường dán ba tấm bố cáo trung tâm hạ đạt, chữ viết không lớn, dùng lối chữ Khải viết.
Trương Nguyên Thanh vừa nghe lại viên đọc, vừa xem bố cáo, nhất thời biết nguyên nhân dân chúng lửa giận sôi trào. Thì ra là hoàng đế Triệu Thuấn muốn hướng dân gian thu ba trăm đồng nam đồng nữ, cử hành nghi thức tế trời, lấy thánh hỏa thiêu chết ba trăm đồng nam đồng nữ hiến cho trời, cầu phúc cho tướng sĩ tiền tuyến Nam triều.
Triệu Thuấn còn chỉ định nghi thức tế trời cho quốc sư chủ trì.