“Vượt qua giới hạn rồi...” Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm.
Trịnh gia đây là chó cùng rứt giậu, loại phương thức không chú ý võ đức này kéo thù hận thay Triệu Thuấn, sau đó lại công khai phát động chính biến, ở dưới quốc sư chọn phe ủng hộ mạnh mẽ soán vị.
Lấy tác phong của hôn quân, không có khả năng bởi vì ba trăm đồng nam đồng nữ chui đầu vô lưới, cho nên bố cáo không phải vì ép Triệu Thuấn hiện thân, mà là mạnh mẽ kéo thù hận, trải đường cho soán vị.
Ở trong từng tiếng ‘hôn quân’, Trương Nguyên Thanh dẫn theo Khương Tinh Vệ cùng Nữ Vương thoát ly đám người, nhíu mày xuyên qua cổng nội thành đi tới ngoại thành.
Đi ra thật xa, Nữ Vương mới nói: “Bang chủ, cậu biết lịch sử đời Hán không?”
“Có chuyện nói thẳng.”
“Đời Hán có một hoàng đế tên Lưu Hạ, lên ngôn hai mươi bảy ngày, làm hơn một ngàn chuyện hoang đường, quyền thần Hoắc Quang thấy hắn ngu ngốc như thế, liền triệu tập quần thần, phế đi hoàng đế, lại lập vua mới.” Nữ Vương quay đầu nhìn cổng thành một lần.
“Việc Trịnh Văn Hàn muốn làm cũng không khác lắm, hắn tuy muốn tìm con rối dịch dung thành cậu, sau đó khống chế Hoàng Thành ti, ngăn chặn bất cứ đại thần nào vào cung, tiếp đó tốc chiến tốc thắng thiêu chết ba trăm đồng nam đồng nữ, tiếp theo liền cưỡng ép phế đế.”
Trương Nguyên Thanh nghĩ một chút, nói: “Kẻ địch của Trịnh gia sẽ không cho phép hắn làm như vậy.”
Loại hành vi này thuộc kiểu giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, văn võ đại thần cả triều chắc chắn phản đối, mặc dù Trịnh Văn Hàn quyền khuynh triều dã, cũng không có khả năng áp chế thanh âm phản đối.
“Muốn ngăn cản, chỉ có dựa vào binh biến.” Nữ Vương nói.
“Trên triều đình có năng lực này chỉ có Dương gia. Dương gia nếu binh biến, có phải liền trúng kế Trịnh gia hay không? Trịnh gia có thể dễ dàng trừ bỏ Dương gia, đây là tiện lợi của khống chế thiên tử hiệu lệnh chư hầu.
Nếu Dương gia lựa chọn ẩn nhẫn, Trịnh gia liền có thể dựa theo kế hoạch tiến hành.”
Trương Nguyên Thanh kinh ngạc đánh giá Nữ Vương cao gầy, có thể phân tích ra những thứ này, không phải bình hoa.
Quả nhiên, Người Chết Trở Về ai ai cũng là nhân tài.
“Vậy cô cảm thấy nên làm gì bây giờ?” Trương Nguyên Thanh hỏi.
Nữ Vương lắc lắc đầu: “Không biết, nhưng từ chuyện này, tôi đã hiểu tầm quan trọng của nhiệm vụ phụ tuyến của ngài, thu hoạch lòng dân, ngài mới có thể thật sự nắm giữ quốc đô.”
Trương Nguyên Thanh trầm ngâm một chút, nói: “Đi một bước xem một bước đi.”
Hắn cần thời gian suy tư kế sách ứng đối.
Khoảng ba giờ chiều, bọn họ về tới nhà ‘chú thím’ thành nam, chú ra ngoài làm việc còn chưa về, thím ngồi ở dưới giếng trời làm nữ công gia chánh.
Bên cạnh là một đứa bé bảy tuổi, ngồi ở trên băng ghế nhỏ, trước mặt là một đống quần áo bẩn, một đôi tay nho nhỏ khỏe mạnh đang lao lực chà ở trên tấm giặt, mỗi lần chà đều dùng ra toàn lực, cái mông nhỏ từ băng ghế nhếch lên.
Thấy ba người trở về, thím nhiệt tình cười nói: “Về rồi, có tìm được việc hay không?”
Quay đầu phân phó con gái: “Xách nước tới đây cho các biểu ca biểu tỷ.”
Cô bé ngoan ngoãn “vâng”một tiếng, bàn tay nhỏ lau lên ngực, chạy chậm vào nhà, một lát sau bưng siêu nước đi ra.
Cô ngẩng đầu đưa siêu nước cho biểu ca, trên mặt là vẻ mặt sợ hãi, nịnh nọt.
Trương Nguyên Thanh nhìn đôi mắt to tròn của cô bé, xoa đầu cô bé: “Cảm ơn Tú Nhi.”
Cô bé tên Vương Tú, con gái út của chú thím, năm nay bảy tuổi, khi vào ở chưa gặp, là sáng nay mới biết.
Vương Tú xấu hổ cười cười.
Trương Nguyên Thanh ừng ực trút mấy ngụm nước, mất mát nói: “Thím, chưa tìm được việc!”
Ba người bọn Trương Nguyên Thanh ra ngoài lý do là tìm việc làm, dù sao nhà cũ ở trong chiến hỏa hóa thành tro bụi, vào kinh nương tựa chú, nhà chú cũng không giàu có, nuôi không nổi ba người.
Thím cũng thất vọng, thở dài nói: “Cháu nếu là cao to khỏe mạnh còn có thể đi bến tàu kiếm miếng cơm ăn. Để sau bảo chú của cháu hỗ trợ lưu ý một phen, tìm cái công việc không tốn sức lắm.”
Lúc này, cô bé thanh thúy nói: “Mẹ, quần áo đại ca giặt xong rồi.”
Cô chỉ chỉ giá trúc phơi quần áo dưới giếng trời, bởi vì vóc dáng quá thấp, phơi quần áo chỉ có thể giao cho người lớn.
Nữ Vương chủ động hỗ trợ phơi quần áo.
Thím thuận thế nói: “Những thứ này đều là quần áo của đại ca cháu, thím bảo Tú Nhi giặt, mặc tạm trước đi, cũng không biết có vừa người hay không?”
“Đại ca?”Trương Nguyên Thanh hỏi: “Đại ca ở nhà sao?”
Thím bắt đầu ấp úng, Vương Tú bên cạnh nói: “Đại ca không ở nhà, đại ca rất ít trở về.”
“Vì sao?”Trương Nguyên Thanh hỏi.
Vương Tú theo bản năng trả lời: “Đại ca là người Thanh Long bang, mỗi ngày ở bên ngoài đánh nhau, không dám về nhà!”
“Tú Nhi!” Thím lớn tiếng mắng.
Trước giá trúc, tay Nữ Vương run lên, quần áo đánh rơi xuống đất.
Thanh Long bang? Vẻ mặt Trương Nguyên Thanh nháy mắt cứng đờ.
Vẻ mặt Nữ Vương đồng bộ, cứng ngắc xoay đầu lại muốn đối diện với ánh mắt Trương Nguyên Thanh.