Thẳng đến lúc Trương Nguyên Thanh xâm nhập, ngục tốt uống rượu kia mới phản ứng lại, hùng hổ rút đao:
“Người nào tự tiện xông vào nhà giam Hình bộ!”
Vừa dứt lời, tiếng gió rít lên, đầu ngục tốt lăn xuống, động mạch cổ phun ra vòi máu cao ba bốn mét, nhuộm đỏ trần nhà.
Ngục tốt chỗ sâu trong địa lao thấy thế, biến sắc hẳn, đè bội đao bên hông, liên tiếp lui về phía sau, kêu lên: “Ngươi, ngươi... Ngươi đừng có...”
Đầu của hắn chợt lăn xuống.
Sau khi sử dụng Mặt Nạ Quân Hồn, tính cách Trương Nguyên Thanh trở nên bất thường cực đoan, càng thêm sát phạt quyết đoán.
Ở trong tiếng khóc lóc om sòm của trẻ con, Trương Nguyên Thanh cố nén xúc động hủy diệt hết thảy tiếng ồn, ở trong bọn trẻ con tìm được Vương Tú ôm đầu gối, ngồi xổm ở góc tường, gương mặt treo đầy nước mắt.
Đứa bé nho nhỏ ngồi xổm ở nơi đó.
Trương Nguyên Thanh lập tức giật đứt xiềng xích, bước qua đám đông trẻ con, bế Vương Tú lên.
Vương Tú theo bản năng thét lên, “Tú Nhi sẽ ngoan, đừng đánh ta đừng đánh ta...”
Vương Tú là nha đầu lá gan rất nhỏ, hai ngày qua đoán chừng bị dọa hỏng rồi.
Đợi sau khi thấy rõ người bế nó là Trương Nguyên Thanh, nó òa khóc: “Biểu ca, biểu ca...”
Trương Nguyên Thanh nhíu mày, khiển trách: “Không được khóc!”
Vương Tú quả nhiên bị dọa câm như hến.
Trương Nguyên Thanh lấy ra Quyền Trượng Sơn Thần, một tay cầm, gõ lên mặt đất, ánh sáng xanh lục nhu hòa tinh khiết khuếch tán, bao phủ bọn nhỏ trong địa lao trong đó.
Tiếng khóc của bọn nhỏ lập tức tràn đầy trung khí, đứa bé nhiễm bệnh sắc mặt dần dần chuyển thành hồng hào.
Ồn ào quá... Trương Nguyên Thanh bế Vương Tú, bước nhanh rời đi.
Ra khỏi nhà giam, hắn đeo lên Bao Tay Tật Phong Giả, cưỡi gió bay ra khỏi Hình bộ.
Trong chớp mắt thoát ly tường sân Hình bộ, bên tai truyền đến tiếng linh cảnh nhắc nhở:
“Ting! Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến: Giải cứu Vương Tú.”
Mi tâm hiện ra “tinh vân”, chợt lực lượng Thái Âm, Tinh Thần rót vào trong cơ thể, Trương Nguyên Thanh trở về cấp 5 cảnh giới Thánh Giả.
Đạo cụ trong hòm đồ lại mở ra một bộ phận, trong đó bao gồm Mũ Đỏ Nhỏ.
Mặt khác, hai linh phó cấp 5 hắn nuôi ở trong thân thể khôi phục liên hệ với chủ nhân — không tính Tiểu Đậu Bỉ.
Trương Nguyên Thanh không nuôi linh phó cấp 4, so sánh với âm thi có thể làm vật hi sinh, làm khiên thịt, tác dụng của linh phó thấp hơn rất nhiều, hơn nữa linh phó rất dễ dàng bị Thần Dạ Du cùng nghề nghiệp khắc chế.
Âm thi lại khác, âm thi không chịu kỹ năng “Phệ Linh” áp chế, Trấn Thi Phù nhiều nhất suy yếu âm thi, hoặc trấn áp ngắn ngủi, sẽ không hư hao.
Bởi vậy theo Trương Nguyên Thanh, linh phó chỉ có chiến lực cường đại mới có giá trị, linh phó nhỏ yếu không có ý nghĩa lớn.
Ngoài phố Hình bộ người đi đường không nhiều, Trương Nguyên Thanh mở ra hòm đồ, lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, giũ ra một âm thi cấp 4, điều khiển nó bế Vương Tú, nhanh chóng thoát đi.
Chính mình thì cưỡi cuồng phong, trở về Hình bộ.
Các nơi trong Hình bộ khói đen cuồn cuộn, thế lửa đã bị Thủy Quỷ dập tắt, ba Thánh Giả đang vây công Anh Gà Đỏ.
Người sau mượn kỹ năng “Bạo Nộ Giả”, cùng đạo cụ miễn cưỡng chống đỡ.
Thú Vương, Ôn Thần, Chưởng Mộng Sứ... Trương Nguyên Thanh sau khi phân biệt ra nghề nghiệp của ba vị Thánh Giả, ngẩng đầu rít một tiếng.
Tinh thần đả kích!
Trừ vị Chưởng Mộng Sứ kia, Thú Vương, Ôn Thần và Anh Gà Đỏ lỗ tai vang một tiếng “Ông”, đầu đau muốn nứt, xoang mũi phun ra dòng máu ấm áp.
Trương Nguyên Thanh hóa thành ánh sao tiêu tán, xuất hiện ở bên cạnh Chưởng Mộng Sứ, hai tay đeo Bao Tay Tật Phong Giả nắm thành nắm đấm, tấn công nhanh một đợt.
Chưởng Mộng Sứ tuy có thân thủ không tệ, nhưng năng lực cận chiến làm sao có thể là đối thủ của Tinh Quan, sau khi dốc sức chống đỡ mấy chiêu, liền bị Trương Nguyên Thanh đánh ra sơ hở, tấn công bạo lực một đợt, chết ngay tại chỗ.
Trong lúc đó, Chưởng Mộng Sứ thử thi triển bước nhảy mộng cảnh thoát đi, bị Trương Nguyên Thanh cấp 5 dập tắt mộng cảnh, mà tinh thần đả kích cũng chưa tạo thành hiệu quả gì đối với Trương Nguyên Thanh cũng là Huyễn Thuật Sư.
Ngược lại khiến Anh Gà Đỏ cùng hai Thánh Giả khác, lại một lần nữa tiếp nhận đau đớn như kim thép đâm xuyên xương sọ.
Lúc này, nơi xa truyền đến tiếng bước chân ồn ào, lượng lớn nhân mã chạy tới, Thành Phòng quân đã tới.
Một phương hướng khác, ba Thánh Giả Thần Duệ quân kẻ tài cao gan cũng lớn, cũng đi theo xâm nhập Hình bộ, đuổi giết kẻ thù của bọn họ.
Hai đội ngũ, số lượng Thánh Giả tiếp cận mười vị. “Đậu móa, kẻ địch càng lúc càng nhiều, cậu đi trước, đừng quản tôi.” Anh Gà Đỏ kêu lên: “Tôi có lẽ còn có thể sống sót.”
Trương Nguyên Thanh nói: “Nên đi là anh, cho anh thời gian năm phút đồng hồ, có thể chạy bao xa thì chạy xa bấy nhiêu.”
Anh Gà Đỏ sững sờ: “Vậy cậu tìm tôi thế nào?”
Trương Nguyên Thanh nghe xong nói: “Có đạo lý.”
Sau đó triệu hồi ra giày khiêu vũ màu đỏ, hạ đạt cho nó chỉ lệnh đuổi giết Anh Gà Đỏ.