Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 2848 - Chương 2848. Ba Chiêu Ba Mạng (1)

Chương 2848. Ba chiêu ba mạng (1)
Chương 2848. Ba chiêu ba mạng (1)

“Lực lượng của hắn giảm bớt rồi!” Trương Nguyên Thanh kêu lên.

“Không có vấn đề, giao cho tôi.” Phân thân Trương Nguyên Thanh cởi xuống bộ trang bị Tế Trời, ném cho bản thể, lao về phía quốc sư.

“Ý nghĩa tồn tại của phân thân, chính là đi chết thay bản thể!”

Sau đầu hắn hiện ra một mặt trời hơi thu nhỏ.

“Ầm!”

Trong nháy mắt phân thân lao vào quốc sư, dẫn nổ Nhật chi thần lực trong cơ thể, quả cầu ánh sáng vàng óng nhanh chóng bành trướng, nổ vang ‘Ầm’, ở trong bầu trời đêm đọng lại đủ 3 giây, như một mặt trời to lớn.

Thân thể quốc sư chia năm xẻ bảy, vô lực rơi xuống.

Đột nhiên, trên gương mặt biến dạng hoàn toàn kia, con mắt xanh lét bỗng mở ra, dùng giọng khàn khàn trầm thấp niệm chú ngữ.

Mảnh thi thể sống lại, chưa tụ lại, mà là hóa thành từng làn khói đen, lao vào trong cơ thể cung chủ, Tiểu Viên, Đoàn bang chủ cùng Trương Nguyên Thanh.

Thân thể bốn người cứng đờ, dâng lên từng làn khói đen, mọc răng nanh, móng vuốt, làn da rút đi màu máu, chuyển thành trắng bệch như người chết.

Thân thể của bọn họ hướng về âm vật chuyển hóa.

Trương Nguyên Thanh lập tức mở ra Nhật Thăng, từng bước mài mòn khí tức âm hàn trong cơ thể.

Lại nhìn bọn Tiểu Viên, chỉ có thể dựa vào ý chí và linh lực chống cự, không có thủ đoạn hữu hiệu khắc chế âm khí, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú.

Một bên khác, thân thể quốc sư máu thịt mấp máy, dốc sức tái sinh, lại không đủ sức, khí tức của hắn suy yếu đến cực điểm.

Trương Nguyên Thanh thở ‘vù’ ra một luồng hàn ý, âm khí trong cơ thể bị khu trục hơn phân nửa, thành công ngăn chặn dị biến.

“Thằng nhãi!” Vẻ mặt quốc sư tràn đầy không cam lòng, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Trương Nguyên Thanh, đột nhiên cười lạnh, “Thác Bạt Quang Hách đã chạy tới quốc đô, ngươi giết bần đạo, Thiên Nhân Ngũ Suy, mà đồng lõa của ngươi trúng thi chú của bần đạo, cho dù Nhật chi thần lực có thể áp chế, cũng đã nguyên khí tổn thương nặng nề, đợi Thác Bạt Quang Hách đến, ngươi phải chết không thể nghi ngờ. Quốc đô luân hãm, Nam triều diệt vong.”

Thác Bạt Quang Hách đến đây?

Trong lòng Trương Nguyên Thanh rùng mình.

“Sau khi ngươi diệt Trịnh gia, bần đạo liền phái âm thi tới Lâm Hạ gặp được Thác Bạt Quang Hách.” Quốc sư dữ tợn nói: “Ngươi hại ta mưu tính mấy chục năm thất bại trong gang tấc, bần đạo nếu thắng, liền giúp hắn diệt Nam triều cho hả giận, bần đạo nếu thua, ngươi cũng chôn cùng.”

Trương Nguyên Thanh đã tới trước mặt quốc sư, bóp cổ hắn, “Vậy mời quốc sư đi trước một bước.”

Lòng bàn tay phun ra Nhật chi thần lực mạnh mẽ, nuốt chửng tàn thể của quốc sư.

Luồng lửa màu vàng phun trào tận mấy chục giây mới bình ổn, trong tay chỉ còn nửa bộ khung xương.

Hình thần câu diệt.

Trương Nguyên Thanh buông tay, tùy ý khung xương rơi về phía mặt đất. Hắn nhìn về phía đồng bạn, giọng điệu suy yếu: “Tới gần tôi!”

Đám người Tiểu Viên tắm trong nhật hoa màu vàng, liền giống như người đông cứng cảm nhận được ánh lửa, tứ chi dần dần khôi phục tri giác, âm khí trong cơ thể đang từng bước tiêu tán.

Nhưng quá trình này rất chậm.

Thẳng đến khi Trương Nguyên Thanh hao hết linh lực, thân thể bọn họ mới khôi phục trạng thái người bình thường, làn da vẫn trắng bệch, trong ánh mắt lộ ra trống rỗng như người chết.

Dư độc chưa tan.

Đoàn bang chủ khôi phục năng lực nói chuyện hấp tấp nói: “Vừa rồi quốc sư nói là nói thật phải không? Thác Bạt Quang Hách đang dẫn quân chạy tới quốc đô? Lâm Hạ thất thủ rồi sao?”

“Là nói thật!” Trương Nguyên Thanh giọng điệu ngưng trọng, đưa ra câu trả lời khẳng định: “Nhưng hẳn là không phải Lâm Hạ thất thủ, mà là Thác Bạt Quang Hách chia quân tập kích bất ngờ.”

Đoàn bang chủ thở dài một tiếng: “Lại có một trận ác chiến!”

Tiểu Viên cùng cung chủ nhíu mày, sắc mặt âm trầm, ánh mắt sầu lo. Bọn họ vừa đại chiến một trận với quốc sư, nguyên khí tổn hao nhiều, các loại đạo cụ áp đáy hòm của Nguyên Thủy tiến vào trạng thái chờ, chiến đấu như thế nào với Thác Bạt Quang Hách cấp 9?

Đó là tồn tại so với quốc sư còn mạnh hơn.

Trương Nguyên Thanh trầm mặc vài giây, thở dài: “Lấy sự nhạy bén của Dương Sách, hẳn là đã phát hiện kế hoạch của bọn họ, chúng ta nghĩ cách kéo dài thời gian...”

Còn chưa dứt lời, bốn người đồng thời quay đầu nhìn phương Bắc.

Một luồng khí tức cường đại tuyệt luân đang lao về phía quốc đô.

Cùng lúc này, cổng Bắc thành tiếng trống nổ vang, kèn lệnh thổi lên thật dài.

“Chuyện gì vậy? Hai chi Bắc triều quân sao lại đánh nhau rồi?”

“A, là quân kỳ của Cự Khuyết quân, chi bộ đội đó là Bắc triều Cự Khuyết quân.”

“Thác Bạt Quang Hách đánh tới quốc đô rồi... Lâm Hạ thất thủ rồi?”

Bóng đêm nặng nề, kèn lệnh thổi dài, tiếng trống nổ vang, đám thủ quân phụ trách cổng thành Bắc kinh ngạc nhìn hai chi quân đội chém giết ngoài thành.

Một mũi là Bắc triều quân không lâu trước đó binh đến dưới thành, vây mà không công, giằng co với thủ quân.

Một mũi khác là vừa đến, binh lính nhãn lực tốt thông qua ánh lửa chớp lên thấy rõ cờ xí Cự Khuyết quân, đang bị dọa cả người phát lạnh, liền thấy hai đội ngũ bắt đầu chém giết ở ngoài thành.

Hết chương 2848.
Bình Luận (0)
Comment