So với nói là chém giết, chẳng bằng nói là đơn phương tàn sát.
Các thủ quân không rõ nguyên nhân Bắc triều quân nội chiến, nhưng cũng vui vẻ tọa sơn quan hổ đấu, nhân cơ hội nổi trống triệu hồi cảnh báo, làm chuẩn bị trước cuộc chiến.
Ngoài thành chiến hỏa thiêu đốt, trong thành cũng không tốt đến đâu, Thiên Cơ lâu hóa thành quỷ lâu, lao ra âm thi, linh phó, dựa vào bản năng khát máu, ở trong thành gặp người là giết.
Một bộ phận xâm nhập nhà dân đại khai sát giới, một bộ phận triển khai chiến đấu kịch liệt với quân thủ thành, mà Hoàng Thành ti cùng bộ phận cao tầng quân thủ thành trung thành với Trịnh gia, giờ phút này cũng lâm vào hỗn loạn cùng rối rắm, bởi vì Trịnh Văn Hàn đã chết.
Bọn họ biết rõ lòng mưu nghịch của Trịnh Văn Hàn, cũng biết mình làm là việc lớn diệt cửu tộc, nay Trịnh Văn Hàn đền tội, hoàng đế chắc chắn thanh toán vây cánh của Trịnh gia, bọn họ một người cũng không chạy thoát.
Nhưng đầu hàng Bắc triều cũng là bảo hổ lột da, hiệp nghị của Trịnh Văn Hàn và Thác Bạt Quang Hách là thành lập ở dưới tình huống Trịnh gia đắc thế, khống chế Nam triều.
Bây giờ Trịnh Văn Hàn cùng Trịnh Văn Thế hai huynh đệ bị giết, Trịnh gia đã xong rồi, hiệp nghị tự nhiên cũng liền trở thành giấy lộn.
Nếu là để Cự Khuyết quân của Thác Bạt Quang Hách đánh vào quốc đô, đốt giết cướp bóc không thể tránh được, thậm chí là diệt cả thành, mà tông tộc của bọn họ đều ở quốc đô.
Trương Nguyên Thanh cưỡi ngũ trảo kim long, ngao du ở trên không quốc đô, cúi đầu quan sát ánh lửa hừng hực ngoài thành, Cự Khuyết quân giống như đao nhọn đâm vào trận doanh quân thủ thành, nơi đi qua, người ngựa đều tan vỡ.
Mũi quân đội này là thế lực của Dương gia, vốn ngụy trang thành Bắc triều quân công thành, kiềm chế binh mã Trịnh gia, bây giờ ngược lại, trực tiếp thành vật hi sinh.
Lực lượng phòng thủ quốc đô vốn là có hạn lại yếu bớt, đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Quân thủ thành phụ trách ngoại thành như con kiến trào lên tường thành, binh sĩ giơ cây đuốc, khiêng khí giới thủ thành, dọc theo cầu thang leo lên đầu tường.
Nội thành, âm thi linh phó ngửi thấy mùi người, ở trong thành đại khai sát giới, một ít phủ đệ nhà cao cửa rộng máu chảy thành sông, trên đường, mấy cánh quân thủ thành đang kịch liệt chiến đấu với âm thi.
Phố Quảng Bình, phố Hà Quang cùng phố Thừa Nhạc nhiều nơi bốc cháy, đến bây giờ còn chưa dập tắt, tóm lại một mảng đại loạn.
Lại nhìn về phía hoàng thành, dị thường bình tĩnh, tám ngàn tinh nhuệ Hoàng Thành ti tựa như chưa nghe được động tĩnh gì, tập thể thành mù điếc.
Thế này làm sao mà thủ? Thác Bạt Quang Hách nháy mắt có thể phá thành!
Trong lòng Trương Nguyên Thanh yên lặng thở dài.
Vốn là nghĩ sau khi xử lý Trịnh gia cùng quốc sư, tiếp quản quốc đô lại tổ chức lực lượng nghênh đón thủ quân Lâm Hạ lui về, cuối cùng quyết một trận tử chiến với Bắc triều.
Đáng tiếc thế sự sẽ không đều theo ý người, quốc sư tuy thua, nước cờ vồ ngược trước khi chết này khiến cục diện Trương Nguyên Thanh thật không dễ gì cứu lại, một lần nữa lâm vào tuyệt cảnh.
Trương Nguyên Thanh thu liễm tâm thần, ngưng tụ Nhật chi thần lực, ở đỉnh đầu hình thành một vầng mặt trời hơi co lại.
Hào quang vàng óng tinh thuần chiếu xuống quốc đô phía dưới, xua tan bóng tối sợ hãi cùng máu tươi đan xen.
Âm vật, linh phó hoành hành nội thành ùn ùn bốc khói đen, kêu khóc thảm thiết hóa thành tro tàn.
Dân chúng sợ hãi chạy trốn, quân thủ thành kịch liệt giao chiến mờ mịt lại kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, từng người lấy tay che ánh sáng vàng, mắt bị chói cay cay.
“Rồng?”
“Là chân long!”
“Chân long giáng thế, trời giáng điềm lành.”
Quân thủ thành, dân chúng may mắn thấy một màn này, hoặc kinh hô, hoặc quỳ xuống, chịu chấn động mạnh.
Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, cất cao giọng: “Dân chúng, tướng sĩ quốc đô nghe, trẫm chính là thiên tử đương triều Triệu Thuấn, mấy ngày trước, trẫm được Hạo Thiên Thượng Đế báo mộng, ban thần thú ngũ trảo kim long, thể hiện thiên sủng (trời ban ân sủng).”
Bên dưới truyền đến tiếng xôn xao.
Hoàng thành bên kia vẫn không có động tĩnh.
Trương Nguyên Thanh tiếp tục cao giọng nói: “Hai mươi mốt năm trước, Bắc triều Nam chinh giết con dân ta, đoạt lãnh thổ ta, dân chúng trôi giạt khắp nơi, mười nhà bỏ trống đến chín cái. Hai mươi mốt năm sau, vẫn tiếp tục đốt quê nhà của ta, bắt cướp phụ nữ, tàn sát trẻ con, thù này hận này không đội trời chung.”
Trong quốc đô tối đen, từng ngọn đèn đuốc sáng lên, càng lúc càng nhiều người thức tỉnh.
Trương Nguyên Thanh khẳng khái trần từ vẫn đang tiếp tục: “Hữu tướng Trịnh Văn Hàn cấu kết Bắc triều, đưa tới Cự Khuyết quân đến dưới thành, đã đền tội. Trẫm thân là quốc quân, nên thủ biên giới báo đáp xã tắc. Vây cánh Trịnh gia đã diệt trừ sạch sẽ, trong triều sót lại đều là trung thần lương tướng, mau theo trẫm cùng thủ biên giới, trấn kẻ thù bên ngoài.”
Hoàng Thành ti lửa đuốc bừng bừng, đại quân nhanh chóng tập kết.
Quân thủ thành của nội thành, hướng tới ngoại thành chạy đi.