Tiếng chuông vang thật lâu, bên kia mới bắt máy, truyền đến thanh âm Nguyên Thủy Thiên Tôn cơn buồn ngủ nồng đậm, nửa chết nửa sống:
“Alo, lão đại...”
Phó Thanh Dương nhíu mày: “Cậu còn đang ngủ?”
“Phải, tỉnh rồi lại mê man...” Trương Nguyên Thanh uể oải nói: “Chuyện gì vậy lão đại? Không có việc gì tôi ngủ tiếp.”
“Đến phòng sách của tôi một chuyến.” Phó Thanh Dương tâm tình bực bội cúp máy.
Vốn cho rằng Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ lập tức Tinh Độn tới đây, kết quả đợi mười mấy phút, thằng cha này mới chậm chạp tới đây, mặc một cái áo ngủ, vịn vách tường, thất tha thất thểu.
Phó Thanh Dương thấy đối phương vành mắt thâm quầng, bờ môi tái nhợt, khuôn mặt vàng như nến mà ngẩn cả người: “Cậu đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm: “Bị vắt cạn.”
Quan Nhã có bản lĩnh này? Tiền công tử mặt đơ rất chấn động.
Trương Nguyên Thanh tiến lên, nhìn chằm chằm Phó Thanh Dương chốc lát, nghi ngờ nói: “Lão đại, tôi cảm giác anh đang nghĩ một ít thứ không bình thường... Bỏ đi, tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì? Tôi mệt lắm, nhanh nói xong tôi về ngủ.”
Phó Thanh Dương sắc mặt ngưng trọng, giọng điệu trầm thấp: “Phía quan phương tính thu thập mảnh vỡ La Bàn Quang Minh mở ra phó bản Thái Dương, nâng đỡ Thái Nhất môn chủ trở thành Thái Dương Chi Chủ, lấy cái này áp chế Linh Thác, chặn đứng chuyện Bảng Công Đức bị che chắn xảy ra lần nữa.”
Con ngươi mất tiêu cự của Trương Nguyên Thanh chợt co rút lại.
“Nhưng Hiệp Hội Mỹ Thần và Công Hội Thương Nhân không muốn giao ra mảnh vỡ La Bàn Quang Minh, thái độ so với Thiên Phạt còn cứng rắn hơn.”
Phó Thanh Dương liếc hắn một cái, “Nếu trước sau can thiệp không thông, phía quan phương rất có thể áp dụng thủ đoạn cưỡng chế cướp lấy mảnh vỡ La Bàn Quang Minh. Nguyên Soái hy vọng cậu có thể trao đổi với hai tổ chức, chỉ cần bọn họ bằng lòng đưa ra mảnh vỡ La Bàn Quang Minh, trả giá thế nào cứ việc đưa ra.”
Trương Nguyên Thanh chậm rãi ngồi xuống ở sô pha, suy nghĩ vài giây, đưa ra nghi vấn: “Trận doanh tà ác cũng có mảnh vỡ La Bàn Quang Minh, vì sao không thử cướp đoạt từ trong tay bọn họ?”
Phó Thanh Dương đưa ra đáp án: “Tôi cho rằng, một mặt là Bán Thần nghề nghiệp tà ác khó có thể tìm kiếm, một mặt khác là dưới tình huống trong lòng hai bên biết rõ, Linh Thác rất có thể mượn cơ hội bố cục, mà mưu tính của hắn, ngay cả Tinh Thần Chi Chủ cũng không tính được, dễ dàng sinh ra khúc chiết.
Tiếp đó chính là phía quan phương muốn thể hiện thái độ cứng rắn, mọi người đều là thủ tự, nên cùng tiến thối.Hiệp Hội Mỹ Thần cùng Công Hội Thương Nhân bởi vì bản thân, ảnh hưởng toàn bộ trận doanh, như vậy mọi người hết chơi được rồi.”
“Nếu thực đến lúc đó, tôi sẽ thuyết phục ngài hội trưởng giao ra mảnh vỡ La Bàn Quang Minh.” Trương Nguyên Thanh nói.
Phó Thanh Dương nhìn hắn: “Nhưng như vậy, cậu liền không bao giờ có khả năng trở thành Bán Thần nữa.”
“Tôi không sao cả.” Trương Nguyên Thanh nhún nhún vai, cười nói: “Tôi đối với Bán Thần cũng không có khát vọng quá mãnh liệt, từ trước tới nay cố gắng thăng cấp, là vì bất đắc dĩ, kẻ địch, nguy cơ cùng cái chết luôn theo tôi, thúc đẩy tôi từng bước một thăng cấp. Nhưng nếu Thái Nhất môn chủ có thể trấn áp Linh Thác, có thể dẫn theo trận doanh thủ tự thắng được chiến tranh, tôi còn có lý do gì đi trùng kích Bán Thần?”
Lời tuy nói như vậy, nhưng Phó Thanh Dương từ trong ánh mắt hắn thấy được không cam lòng.
Tiền công tử lúc này mới nhớ tới, Nguyên Thủy Thiên Tôn không giống với hắn, hắn rất háo thắng, tuyệt không lùi bước, cho dù phía trước là núi đao biển lửa cũng tuyệt đối không úy kỵ, dựa vào phần tín niệm này, hắn mới từng bước một đi tới hôm nay, đối với cấp bậc, đối với lực lượng có khát vọng mãnh liệt.
Hắn mang Nguyên Thủy dũng mãnh tinh tiến tương tự coi là đồng loại, cho nên nghiêm khắc từ chối yêu cầu của Phó Thanh Huyên, không hy vọng con đường tấn thăng của Nguyên Thủy đoạn tuyệt từ đây.
Bây giờ nhớ lại từng trải của Nguyên Thủy Thiên Tôn một năm qua, hắn bỗng ý thức được, vị huynh đệ cấp dưới tiềm lực vô hạn này, vẫn luôn bị vận mệnh đẩy đi.
Có lẽ, Nguyên Thủy Thiên Tôn chưa bao giờ nghĩ tới muốn trở thành Bán Thần, muốn quân lâm thiên hạ.
Hắn chỉ muốn sống sót.
Phó Thanh Dương nhẹ nhàng phun ra một hơi: “Nguyên Soái đáp ứng cho chúng ta thêm một chút thời gian, cậu không cần phải vội đáp ứng cùng từ chối, tự mình nghĩ cho kỹ. Mặt khác, năm ngày sau, chúng ta tiếp tục vào phó bản.”
Biểu tỷ vẫn là rất trượng nghĩa nha! Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, lướt qua việc này, hỏi: “Chúng ta chọn phó bản nào?”
Phó Thanh Dương nói: “Hẳn là vẫn chọn cấp 8, nhưng chưa nghĩ xong.”
Hai người thảo luận phó bản một lát, Trương Nguyên Thanh khôi phục một chút đứng dậy cáo từ, hóa thành ánh sao tiêu tán.
Trở lại phòng ngủ của mình, hắn vừa mới chuẩn bị nằm xuống ngủ bù, liền nghe tiếng đập cửa “cốc cốc” truyền đến.
Sau đó, tay nắm cửa phòng ngủ bị vặn ra, Quan Nhã mặc váy ngủ đai đeo màu tím ôm một con thú nhồi bông chòm sao Bò Cạp đi vào.